Chương 2: Hiện tại vừa già vừa xấu
Cô mơ đến mọi chuyện xảy ra trước năm cô 19 tuổi, đoạn trí nhớ bị đánh mất kia một lần nữa quay về bên cô.
Thì ra cô đâu phải một Hạ Tinh Hà thất bại như hiện tại, đáng lẽ ra cô không phải chịu nhiều cực khổ như vậy.
Thì ra cô cũng từng là thiên chi kiêu tử*... Mà lúc này cô lại trở thành kẻ nghèo hèn, túng thiếu...
Nghĩ đến vận mệnh cuộc đời nhiều ngang trái, Hạ Tinh Hà trong cơn mê mang liền vô thức rơi nước mắt chua xót.
(*): Con cưng của trời
"Người bệnh không bị tổn thương quá nghiêm trọng, chẳng qua đầu bị va chạm nhẹ, có chút hơi chấn động não. Vết thương trên người chỉ cần một hai tuần là có thể khôi phục, nhưng vì cô ấy bị thiếu dinh dưỡng trong một khoảng thời gian dài nên cân bồi bổ nhiều hơn..."
Trong phòng bệnh, bác sĩ cẩn thận báo cáo với Tịch Mục Bạch về tình huống thân thể của Hạ Tinh Hà.
Người đàn ông cao lớn nghe xong, mi tâm liền nhíu lại.
Tại sao Hạ Tinh Hà lại bị thiếu dinh dưỡng trong một khoảng thời gian dài?
Tịch Mục Bạch nghiêng đầu nhìn về phía cô, vừa hay nhìn thấy một giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mắt cô...
Anh khẽ chớp mắt, cảm xúc trong lòng có hơi phức tạp.
Hạ Tinh Hà, rốt cuộc ly hôn xong cô đã trải qua những gì, tại sao lại ra nông nỗi này?
Giống anh còn có Sở Thiên Tâm đứng bên cạnh, ánh mắt cô ta cũng phức tạp nhìn chằm chằm Hạ Tinh Hà.
Nhìn chằm chằm người phụ nữ đã từng chiếm lấy Tịch Mục Bạch, lại thành công bị cô ta đuổi đi. Nhìn thấy dáng vẻ nghèo túng hiện tại của cô, trong lòng Sở Thiên Tâm vô cùng sảng khoái, đắc ý.
Hạ Tinh Hà, trước kia cô đã chẳng phải là đối thủ của tôi, hiện tại vừa già vừa xấu, cô lại càng không phải là đối thủ của tôi.
Cô thế này thật chẳng khiến người ta sinh ra chút lòng đố kỵ tẹo nào.
Dù sao giữa một người phụ nữ xinh đẹp cùng một người phụ nữ bần cùng, già nua, xấu xí, kẻ ngốc cũng biết chọn người trước.
Trước kia Hạ Tinh Hà trẻ trung, xinh đẹp, có lẽ khi đó còn có thể là đối thủ của cô ta, nhưng cô của bây giờ... ồ, hoàn toàn không đủ tư cách.
Nghĩ vậy, tâm trạng Sở Thiên Tâm rất thư sướng, trong lòng thoáng qua chút từ bi.
Cô ta nhìn Tịch Mục Bạch dịu dàng nói: "Mục Bạch, anh đừng lo lắng, Tinh Hà không sao đâu. Chúng ta tìm một bảo mẫu đến chăm sóc cô ấy đi, lại để lại cho cô ấy ít tiền bạc, em nghĩ hiện tại cái cô ấy cần nhất chính là thứ này."
Tịch Mục Bạch liếc nhìn cô ta một cái, nhàn nhạt gật đầu.
"Mục Bạch, đã không còn sớm nữa, buổi tối mọi người còn phải cùng nhau ăn cơm, bàn bạc chuyện kết hôn của chúng ta, không bằng hiện tại chúng ta đi đi thôi." Sở Thiên Tâm dò hỏi.
Lúc này Tịch Mục Bạch mới nhớ tới, đêm nay hai nhà phải gặp mặt ăn cơm, trao đổi chuyện hôn nhân của anh và Sở Thiên Tâm.
3 năm qua, anh không tìm bất cứ một người phụ nữ nào, nhưng thân là người thừa kế của nhà họ Tịch, anh không thể không kết hôn.
Sở Thiên Tâm và anh quen biết nhau từ nhỏ, người nhà họ Tịch cực kỳ thích cô ta, lại thêm cô ta xinh đẹp, xuất chúng, sau khi anh ly hôn với Hạ Tinh Hà, người lớn trong nhà liền ra sức tác hợp cho hai người.
Thật ra tình cảm anh dành cho Sở Thiên Tâm chưa đạt tới mức thích, nhưng anh cũng không thích người phụ nữ nào cả.
Lúc trước cưới Hạ Tinh Hà là bởi vì người trong nhà định ra hôn ước.
Với anh mà nói, cưới người phụ nữ nào cũng không sao cả.
Đặc biệt là sau khi trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, anh lại càng chẳng quan tâm mấy. Cho nên anh mới đồng ý kết hôn với Sở Thiên Tâm, mà tối hôm nay, hai nhà liền muốn bàn bạc chuyện hôn nhân của bọn họ.
Ban ngày anh và Sở Thiên Tâm phải đi đặt nhà hàng, cũng định đi mua quần áo...
Không nghĩ tới sẽ đột nhiên gặp phải Hạ Tinh Hà.
Người phụ nữ đã từng là vợ anh, người phụ nữ trong 3 năm ly hôn anh chưa từng gặp mặt.
Trước kia Tịch Mục Bạch ngẫu nhiên cũng sẽ tưởng tượng một chút viễn cảnh sau này anh và Hạ Tinh Hà gặp lại sẽ như thế nào, nhưng anh tuyệt đối không nghĩ tới, Hạ Tinh Hà sẽ trở thành như vậy.
Cô không phải là cô chủ cao quý, con gái nhà họ Hạ sao, sao lại nghèo túng đến nước này?
…………….
/994
|