Chương 30: Tiểu Lâm cũng không muốn nhận cô làm mẹ.
“Nhìn thấy bộ dạng này của cô, chắc chắn tiểu Lâm cũng không muốn nhận cô là mẹ nó. Đừng nói cái gì mà mạnh mẽ không chịu khuất phục với tôi, mấy người hiện tại cần chính là tiền. Số tiền này tốt nhất cô nên cầm lấy, sau này tôi với Mục Bạch sẽ không quan tâm đến sống chết của cô nữa, chúng tôi đối với cô cũng xem như là hết lòng giúp đỡ rồi. Còn nữa, tôi và Mục Bạch sắp kết hôn rồi, cô yên tâm, tôi sẽ đối xử tốt với tiểu Lâm.”
Đắc ý nói xong, Sở Thiên Lâm liền quay người muốn đi.
“Đứng lại.” Hạ Tinh Hà quả nhiên bị chọc giận, mở miệng gọi cô ta lại.
Sở Thiên Lâm đợi chính là phản ứng này của cô. Cô ta quay lại, ánh mắt còn mang theo vẻ hài lòng: “Làm gì? Chẳng lẽ tôi nói không đúng à?”
Hạ Tinh Hà ném cái thẻ ngân hàng xuống chân cô ta: “Cầm đồ của cô cút đi!”
“Hạ Tinh Hà, cô đừng có không biết điều như vậy. Cô bây giờ có khác gì mấy kẻ ăn mày ngoài kia không, còn sĩ diện cái gì? Chúng tôi cũng muốn tốt cho cô, coi như cô không vì mình thì cũng nên nghĩ tới chú của cô chứ. Không có tiền thì chữa bệnh cho ông ta kiểu gì, chẳng lẽ cô giương mắt nhìn chú mình chết đi à?” Sở Thiên Lâm cho rằng mấy lời này đã đạp trúng nỗi đau của Hạ Tinh Hà.
Cô ta cũng khẳng định, Hạ Tinh Hà sẽ vì chú mà rầu rĩ đau lòng, lúc đó không thể không nhận sự bố thí từ cô ta.
Lại không ngờ, Hạ Tinh Hà chẳng buồn chớp mắt: “Sở Thiên Lâm, cô chẳng có tư cách gì đứng trước mặt tôi giảng đạo lý cả. Cầm đồ của cô rồi cút nhanh đi, nhìn thấy cô là thấy buồn nôn rồi.”
“Cô…” Sắc mặt Sở Thiên Lâm tái xanh, “Hạ Tinh Hà, cô đúng là loại không biết điều! Cô nghĩ là tôi muốn giúp cô à? Tôi chỉ nể mặt Mục Bạch và Tiểu Lâm thôi, cô đừng có ngang bướng như thế.”
“Ồn ào cái gì? Đây là bệnh viện, sao lại cãi nhau ở đây?” Bỗng nhiên lúc này, vị bác sĩ phụ tránh mổ chính cho Hạ Thành Võ đi ra, không vui quát lớn.
Sở Thiên Lâm nhìn thấy người đó, liền cười: “Bác sĩ Vương, đã lâu không gặp.”
Bác sĩ Vương nhìn thấy cô ta cũng sửng sốt rồi bật cười: “Thì ra là cô Sở, sao cô lại ở chỗ này?”
Sở Thiên Lâm đắc ý liếc Hạ Tinh Hà một cái, trực tiếp nói với bác sĩ Vương: “Tôi và Hạ Tinh Hà cũng coi như là chỗ quen biết. Bây giờ bệnh tình chú cô ấy có phải không được khả quan không?”
Bác sĩ Vương nghĩ hai người là bạn bè, liền ngay thẳng trả lời: “Đúng là không lạc quan cho lắm, phải thay thận mới được. Nếu không bệnh tình sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.”
“Phải thay thận, chắc chắn là chi phí không ít rồi?” Sở Thiên Lâm giả bộ nhíu mày lo lắng.
Bác sĩ Vương gật đầu: “Đúng vậy, hoàn toàn không ít, tiền giải phẫu cần 30 vạn tệ.”
Sở Thiên Lâm suýt chút nữa thì cười lớn.
Cô ta cố nén ý cười ở khóe miệng, nói: “Bác sĩ Vương, cô Hạ đây là bạn của tôi. Tiền giải phẫu cứ ghi sổ cho tôi. Mặc kệ hết bao nhiêu tiền tôi đều trả, mọi người đừng gây khó dễ cho cô ấy. Bạn bè với nhau, chút tiền này tôi tình nguyện bỏ.”
Bác sĩ Vương kinh ngạc: “Nhưng bọn họ đã trả xong tiền phẫu thuật rồi.”
Sở Thiên Lâm đột nhiên sững người: “Ông nói gì?”
“30 vạn tệ tiền phẫu thuật, bọn họ đã trả hết rồi. Cô Sở không biết sao?”
Sắc mặt Sở Thiên Lâm lập tức cứng đờ.
Cô ta khó tin nhìn qua Hạ Tinh Hà, “Điều này sao có thể, bọn họ rõ ràng không có tiền thì lấy đâu ra 30 vạn tệ?”
Phải biết rằng 30 vạn tệ đối với người nghèo là một số tiền khổng lồ.
Cô ta không tin Hạ Tinh Hà có 30 vạn tệ, không phải cô vẫn mặc đồ mua trên vỉa hè, vẫn ở khu dân nghèo sao?
Bác sĩ Vương lần nữa khẳng định: “Nhưng bọn họ thực sự đã trả hết rồi, tôi cũng không lừa cô làm gì.”
Sở Thiên Lâm nhíu mày nhìn về phía Hạ Tinh Hà, giống như nghĩ rằng Hạ Tinh Hà vì tiền nên đã làm chuyện không thể nói ra.
………….
/994
|