Chương 9: Không nhận số tiền nuôi dưỡng kia
Sở Thiên Tâm lộ ra tươi cười, "Vậy là tốt rồi. Mục Bạch, cũng không còn sớm, anh mau đi nghỉ ngơi đi."
"Ừ, anh cúp máy."
"Ừm, ngủ ngon." Sở Thiên Tâm dịu dàng kết thúc cuộc trò chuyện.
Tịch Mục Bạch tắt điện thoại, dừng xe ở ven đường, đốt một điếu thuốc.
Nhìn những chiếc xe lao vút trong bóng đêm, anh cảm thấy mình có chút buồn cười.
Hạ Tinh Hà không thấy đâu, vì sao anh lại phải đích thân đi tìm người.
Lại nói một người lớn như cô, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Tịch Mục Bạch quyết định dẹp đường về nhà, nhưng vẫn sắp xếp người đi tìm Hạ Tinh Hà, thuận tiện tìm hiểu xem cuộc sống của cô mấy năm qua.
Anh rất muốn xem xem, người phụ nữ này cầm một khoản tiền nuôi dưỡng lớn đã tiêu như thế nào, sao lại có thể trở nên nghèo túng như vậy.
**************
Vừa mới rạng sáng ngày thứ hai, Tịch Mục Bạch liền nhận được tin tức về 3 năm qua của Hạ Tinh Hà.
Cô ly hôn xong liền ở cùng với chú của mình.
Anh biết con trai của chú cô, ba người vẫn sống nương tựa lẫn nhau, lại thêm thân thể Hạ Thành Võ không tốt, vì vậy mà cuộc sống ngày càng thêm nghèo khó.
Vì kiếm tiền Hạ Tinh Hà đã làm rất nhiều việc.
Dọn vệ sinh, rửa chén, phục vụ... Phàm là những công việc lao động chân tay có thể kiếm tiền, cô đều đã làm.
Nhưng mỗi lần đều vì tính cách trầm tính, ít nói của mình mà cô bị người ta bắt nạt, sau đó bị xa lánh khiến cho mỗi công việc cô làm đều không được lâu.
3 năm qua, cuộc sống khốn khó khiến cô trở nên già nua, tiều tụy.
Chỉ mới 25 tuổi như hoa như ngọc, cô lại giống như người phụ nữ đã 35 tuổi.
Nghĩ đến dáng vẻ của Hạ Tinh Hà ngày hôm qua, Tịch Mục Bạch thừa nhận, anh quả thật bị kích động.
Anh thật sự không nghĩ tới, ngắn ngủn 3 năm không gặp, cô liền trở thành một người mà anh gần như không biết.
Nếu không phải ngày hôm qua vừa khéo gặp phải, chính anh cũng không biết cô đã phải chịu nhiều cực khổ như vậy...
Nhưng anh không hiểu, không phải cô có cầm theo một khoản tiền nuôi dưỡng sao?
Cho dù có tiêu xài thế nào cũng không hết được trong một đêm mới đúng.
Tịch Mục Bạch hơi sầm mặt, xem ra trong đó nhất định có ẩn tình gì mà anh không biết rồi...
...
Lúc Tịch Mục Bạch xuống lầu, người trong nhà đều đã dậy và đang dùng bữa sáng.
Ngày hôm qua Tiểu Lâm ngủ quá sớm, cậu là người thứ nhất rời giường, Tịch Mục Bạch mới vừa ngồi xuống, cậu cũng đã ăn xong.
"Dẫn cậu chủ nhỏ đi học đi." Tịch Mục Bạch căn dặn người làm trong nhà.
“Vâng.” Người giúp việc gật đầu, dẫn Tiểu Lâm rời đi.
Mẹ Tịch cầm chiếc thìa sứ ăn cháo, bà ta nghi ngờ hỏi anh: "Hôm qua sao lại đột nhiên rời đi thế? Nhân vật chính là con rời đi để mẹ và cha con ở lại khách sạn có bao nhiêu mất mặt con biết không."
"Không phải con đã nói, thân thể Tiểu Lâm không thoải mái sao. Mẹ..." Tịch Mục Bạch nhìn bà, muốn nói lại thôi.
Mẹ Tịch cười hỏi: "Sao vậy? Muốn nói cái gì?"
Tịch Mục Bạch nhàn nhạt hỏi: "Năm đó Hạ Tinh Hà có cầm khoản tiền nuôi dưỡng kia không?"
Bàn tay cầm thìa của mẹ Tịch khẽ dừng lại, sắc mặt có phần không tốt...
Thấy phản ứng này của bà, Tịch Mục Bạch liền biết Hạ Tinh Hà căn bản không hề cầm tiền nuôi dưỡng đi.
"Tiền nuôi dưỡng cũng không đưa cho cô ấy, sao mẹ không nói với con?" Hại anh cho rằng mấy năm qua, Hạ Tinh Hà sống cực kỳ tốt.
Sau đó anh liền yên tâm thoải mái chẳng đoái hoài gì đến việc đi điều tra tình huống của cô.
Nếu không phải ngày hôm qua ngẫu nhiên gặp được cô, anh còn chẳng hay biết gì.
Sắc mặt mẹ Tịch rất lạnh, bà ta thản nhiên nói: "Cũng không phải mẹ không cho cô ta, là cô ta không cần."
"Vì sao mẹ không nói cho con biết?"
"Vì sao phải nói cho con biết, con đã ly hôn với cô ta rồi, mẹ lại không muốn nhìn thấy hai đứa có dính dáng gì không cần thiết. Chính cô ta không cần, vậy cũng liên quan gì đến chúng ta."
…………….
/994
|