Chương 5.2: Bởi vì chờ đợi tình yêu là chuyện rất khổ sở (2)
Tiêu Uẩn lên xe: "Đến quán bar."
"Rõ."
Chưa đến mười giờ, cuộc sống về đêm còn chưa bắt đầu, lầu ba quán bar đã cực kỳ náo nhiệt.
Hôm nay Tiêu Uẩn đột nhiên muốn tới, cũng không muốn gọi người tới làm phiền anh, sau khi đến tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống.
Quản lý quán bar biết Tiêu Uẩn đến đây, sớm đã chờ ở một bên, nhưng mà tâm trạng Tiêu Uẩn không tốt, không muốn để ý đến ai, chỉ có thể chờ ở một bên rất xa, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.
Sân nhảy có rất nhiều người, âm nhạc điên cuồng, ánh đèn, điệu nhảy, nam nữ làm cho cuộc sống về đêm có màu sắc điên cuồng.
Tiêu Uẩn uống ly này đến ly khác, uống không ít.
Tiêu Uẩn lạnh giọng nói: "Tôi thật sự không hiểu người phụ nữ này nghĩ cái gì, chút chuyện nhỏ cũng đòi ly hôn. Tôi rất rảnh sao? Tôi có thời gian gây chuyện với cô ấy à?"
Trợ lý Trần: "… Tôi không biết."
"Không cần sợ, nói thật."
Trợ lý Trần không biết nói gì mới được, lại không dám nói Tiêu Uẩn không đúng, không phải do tính tình Tiêu Uẩn quá kém, càng sợ sau đó anh ta sẽ bị tính sổ, suy nghĩ một lát đành phải nói Úc Nhan: "Mợ chủ Tiêu là một người phụ nữ rất dịu dàng."
"Tôi biết điều ấy."
"Tôi nhớ rõ lúc ban đầu cô ấy gọi điện thoại đến tìm anh, lúc đấy anh đang bận công việc. Vì công việc nên nhiều lúc anh không thể nghe điện thoại, mợ chủ Tiêu sẽ không nói thêm gì, chỉ dặn dò tôi nhớ nhắc anh ăn cơm và nghỉ ngơi. Cứ giằng co như vậy một thời gian, sau đó mỗi lần mợ chủ Tiêu gọi điện thoại đến đều trực tiếp hỏi tôi."
Tiêu Uẩn nhíu mày hỏi: "Hửm? Hỏi cậu cái gì?"
Trợ lý Trần: "Hỏi tôi xem cơ thể anh có khỏe không, công việc có thuận lợi không, gần đây đang làm gì, khi nào thì nghỉ ngơi, khi nào thì về nhà?"
Tiêu Uẩn cười.
Trợ lý Trần: "Cứ như vậy một thời gian, cô ấy vẫn gọi điện thoại cho đạo diễn Tiêu mỗi ngày hỏi anh có đó không, hỏi anh khi nào thì gọi điện trả lời cô ấy. Nhưng mà gần đây cô ấy rất ít hỏi, gọi điện tới thì hỏi khi nào anh về nhà. Tôi nói sau khi hoàn thành công việc, cô ấy không nói thêm gì nữa. Sau đó, buổi tối hôm trước mợ chủ Tiêu gọi điện nói chuyện ly hôn."
Tiêu Uẩn: "Bởi vì tôi vì công việc mà bỏ qua cô ấy sao?"
Trợ lý Trần cũng muốn uống rượu: "Không, bởi vì chờ đợi tình yêu là chuyện khổ sở nhất."
Trợ lý Trần nghĩ, Tiêu Uẩn theo nghệ thuật nên anh ta cũng có thể nói ra mấy lời hoa mỹ như vậy.
…
Sau khi nói chuyện với người nhà, tâm trạng Úc Nhan thoải mái hơn nhiều, ít nhất cô không cần che giấu trước mặt cha mẹ nữa. Dù không rõ thái độ của Tiêu Uẩn nhưng cũng không cản trở quyết tâm ly hôn của cô.
Đêm nay, cô rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Gần đến nửa đêm, Úc Nhan bị tiếng chuông điện thoại đánh thứ, cô sờ lấy điện thoại trên tủ đầu giường, nhìn thông báo hiển thị.
Là Tiêu Uẩn.
Tiêu Uẩn gọi tổng cộng ba số điện thoại, một cái là số riêng cho người thân bạn bè, hai cái còn lại là công việc.
Ba cái số điện thoại này thời gian lớn đều do trợ lý Trần quản lý, sau khi trợ lý Trần nghe điện thoại lại chuyển cho Tiêu Uẩn, bởi vì anh phải làm việc không có thời gian quan tâm đến những việc này.
Tiêu Uẩn là số điện thoại công việc, người gọi chỉ có trợ lý Trần: “Trợ lý Trần à?"
Trợ lý Trần nhìn Tiêu Uẩn nằm ngửa trên sô pha, nói: "Mợ chủ Tiêu, đạo diễn Tiêu uống rượu."
Úc Nhan nghe thấy tiếng ồn ào ở đầu bên kia điện thoại, âm nhạc và bầu không khí đó làm người không thể bỏ qua, cô có thể biết được Tiêu Uẩn đang ở nơi nào, mua say sao?
Úc Nhan ngồi dậy, nhìn đồng hồ trước mắt, gần hai giờ sáng
/449
|