Chương 7.2: Người phụ nữ độc nhất!
Bà Tiêu kéo tay Úc Nhan tới phòng khách, ngồi xuống và nói: “Mẹ nghe Tiêu Uẩn nói lần này nó trở về sẽ ở lại thêm mấy ngày nữa. Con cũng phải nắm chắc cơ hội này! Tranh thủ mang thai càng sớm càng tốt. Tuổi tác của các con cũng chưa quá lớn, sinh con càng sớm càng tốt! Mẹ biết con đang lo lắng điều gì. Con yên tâm, mẹ sẽ nói cho Tiêu Uẩn biết. Con nói thử xem, nó đã 36 tuổi đầu rồi, rất nhanh sẽ sang 40 tuổi, không thể tùy hứng được nữa!”
Khóe miệng Úc Nhan giật giật, miễn cưỡng nở một nụ cười.
Bà Tiêu lại rất vui vẻ, gọi dì giúp việc rót hai ly rượu đỏ mang tới. Mỗi lúc trời tối bà đều sẽ uống một ly như thế này, để dưỡng nhan sắc, lại giúp dễ ngủ ngon. Tâm trạng của Úc Nhan vẫn đang u uất, không để ý đã uống cạn hai ly. Tửu lượng của cô vốn không tốt, sau khi uống cạn ly rượu đỏ, cô cảm thấy choáng váng hết cả người, cũng không biết trở về phòng vào lúc nào.
Tiêu Uẩn và ông Tiêu đang chơi cờ trong phòng sách, bà Tiêu tới, nói rằng có vẻ như Úc Nhan đã uống say, hiện giờ đang ở trong phòng ngủ, bảo Tiêu Uẩn đi qua xem.
Tiêu Uẩn thắc mắc: “Sao em ấy lại say?”
“Mẹ quên Tiểu Nhan không uống được rượu, tửu lượng con bé không tốt, uống một ngụm đã đỏ cả mặt. Lần này các con đến đây, nên mẹ không được vui mừng sao.”
Tiêu Uẩn đứng lên: “Được rồi, con đi xem một chút.”
Tiêu Uẩn về đến phòng, trước tiên nhìn vào giường, trên giường lại không có ai. Anh đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng thì thấy Úc Nhan đang đứng ngoài ban công.
Cơ thể mềm mại của cô dựa vào trên thành ban công, mái tóc dài thướt tha bay lượn theo gió. Hai má đỏ hồng như một bông hoa anh đào, nhưng sắc mặt lại vô cùng nhợt nhạt. Nhìn từ xa, trông giống như cô đang buồn bã vì điều gì đó.
Cô buồn bã vì điều gì?
“Úc Nhan.”
Cô bừng tỉnh vì tiếng gọi, từ từ quay đầu nhìn lại. Thấy anh, cô khẽ mỉm cười: “Anh về rồi.”
Đây là lần đầu tiên anh trông thấy vẻ mặt hiền lành mềm mỏng này của cô khi nói chuyện. Tiêu Uẩn nhíu mày: “Cô uống say sao?”
“Không, tôi không uống nhiều.”
“Vậy, cô đứng ở chỗ đó để làm gì?”
Cô nghiêng đầu, hai con ngươi trong trẻo kia đã trông mờ mờ ảo ảo, khác với lúc trước, còn có gương mặt ửng hồng của cô. Tiêu Uẩn có thể nhìn ra được, Úc Nhan đang say.
Anh gằn giọng, nói với vẻ giống như ra lệnh: “Đến đây.”
Úc Nhan bước vào phòng. Không giống với thời tiết mát mẻ ngoài ban công, trong phòng ấm áp hơn rất nhiều.
Tiêu Uẩn nói: “Đi thay quần áo rồi đi ngủ.”
“Ừm.” Cô mơ màng đáp lại. Dựa vào cảm giác của mình, cô đi đứng loạng choạng bước vào phòng thay đồ. Tiêu Uẩn thấy vậy nhíu mày. Ngay khi anh xoay người sang chỗ khác, đột nhiên nghe thấy một tiếng ầm trong phòng thay đồ. Trực giác Tiêu Uẩn mách bảo có chuyện tốt, bước nhanh vào trong.
Quả nhiên, anh nhìn thoáng qua lập tức thấy Úc Nhan đang nằm trên mặt đất, nằm sấp do ngã. Anh nhanh chân bước tới, kéo người từ dưới mặt đất lên: “Người phụ nữ này!”
Có vẻ như Úc Nhan vẫn chưa tỉnh táo lại, cũng không cảm thấy đau khi ngã. Cô nheo mắt lại nhìn anh, hình như một lúc lâu sau mới nhận ra anh, kêu to: “Tiêu Uẩn!”
“Không có ngã đến ngốc rồi đi.”
“Tiêu Uẩn.”
Theo sau tiếng kêu này, Úc Nhan vùi đầu vào lồng ngực anh, cọ xát.
Tiêu Uẩn ngẩn người ra một lúc, cúi đầu xuống nhìn cô. Nút áo trước ngực của người phụ nữ này đã được cởi ra một nửa, để lộ gần hết làn da trắng nõn nà và bộ ngực mềm mại, kích thích ánh mắt của anh.
“Chết tiệt!”, Tiêu Vân thấp giọng mắng, bế ngang người phụ nữ này trở lại phòng ngủ, ném cô lên giường.
“Tiêu Uẩn?”, Cô ngây người ra một lúc, hai cánh tay mềm mại ôm lấy cổ của Tiêu Uẩn. Đôi mắt mờ ảo như thể chứa hàng ngàn ánh sao sáng lấp lánh, cứ nhìn anh với vẻ dịu dàng như vậy.
Tiêu Uẩn ngẩn người ra trong giây lát. Trong giới giải trí, có loại mỹ nhân nào mà anh chưa từng gặp qua, có loại dụ dỗ nào mà anh chưa từng nếm trải? Trước khi kết hôn, anh cũng từng thử qua không ít phụ nữ. Nhưng không ai giống như Úc Nhan, cô hoàn toàn là người phụ nữ duy nhất.
Anh không đứng dậy ngay lập tức, nằm ở trên người của cô: “Anh đây.”
Mọi người đã xem
Thích
Bình luận
/449
|