Chương 8.2: Đó chỉ là nghĩa vụ vợ chồng mà thôi
Úc Nhan tự thu dọn đồ của mình rồi đi xuống lầu. Ánh mắt mập mờ của bà Tiêu khiến cô cảm thấy rất xấu hổ, tim cũng bị đè nén.
“Úc Nhan, mau tới đây. Mẹ kêu dì hầm canh gà cho con, con uống nhiều một chút để bồi bổ cơ thể.”
Úc Nhan uống một hơi cạn chén canh dưới ánh mắt háo hức của bà Tiêu. Bà Tiêu lại nói: “Vừa rồi Tiêu Uẩn nhận được một cuộc gọi, nói là có việc phải ra ngoài. Đợi chút nữa, con muốn đi đâu tài xế sẽ đưa con đi. Buổi tối nhớ về nhà ăn cơm. Các con cứ ở lại đây mấy ngày đi. Tiêu Uẩn bận rộn như vậy, không biết còn có thể ở được mấy ngày trước khi rời đi.”
“Mẹ, bài tập của học sinh con mang về nhà vẫn chưa chấm hết, con cũng chưa chuẩn bị cho lớp học vào tuần sau. Tài liệu của con đều ở trong máy tính ở nhà, có lẽ con phải trở về nhà mới làm được. Như vậy đi, con biết Tiêu Uẩn khó khăn lắm mới trở về, cứ để anh ấy ở đây cạnh cha mẹ nhiều một chút. Hôm nay con đi về trước, chờ con làm xong sẽ quay lại. Mẹ thấy có được không?”
Bà Tiêu cau mày nói: “Như vậy cũng không được. Không phải thế này là tách hai con ra sao? Hay là, con cứ đem đồ cầm làm đến đây đi. Trên lầu có phòng sách, không ai quấy rầy con.”
“Như vậy cũng quá phiền, Hơn nữa ở đây cũng cách trường học khá xa. Không sao đâu. Không phải mẹ và cha đã lâu rồi không thấy mặt Tiêu Uẩn sao? Cứ làm như vậy đi.”
Được ở cùng con trai nhiều hơn đã thuyết phục được bà Tiêu. Bà nghĩ tới nghĩ lui, dù cảm thấy như thế này không ổn lắm. Nhưng mà Úc Nhan đã quyết định như vậy, đồng thời cũng đã rời khỏi nhà họ Tiêu trước khi bà Tiêu đổi ý.
Tài xế chở cô ra đường chính bên ngoài khu dân cư. Cô lại bắt một chiếc xe taxi về thẳng nhà. Mặc dù Úc Nhan không có nhiều chuyện để làm như đã nói khi nãy, nhưng công việc của cô thật sự vẫn chưa làm xong, và chuyện cô phải đi làm cũng là sự thật. Càng quan trọng hơn là cô không muốn đối mặt với Tiêu Uẩn.
Chuyện xảy ra và tối hôm qua khiến cô hoàn toàn không biết nên làm thế nào.
Cô càng chán ghét sự chểnh mảng nhất thời của mình, để rồi mới xảy ra chuyện sai lầm như vậy.
…
Tầng thứ 18, câu lạc bộ giải trí Hoàng Gia. Khi cửa thang máy mở ra, người quản lý cung kính dẫn Tiêu Uẩn vào trong.
Đây là địa điểm ăn chơi xa hoa nhất ở thành phố C. Ở đây không chỉ tập trung số lượng lớn những người giàu có, mà còn là nơi thu hút vô số loại người đến đây.
Sự xuất hiện của Tiêu Uẩn đã thu hút phần lớn ánh nhìn của mọi người, nhiều cũng bắt đầu xì xào bàn tán:
“Lúc trước, nghe được tin cậu cả nhà họ Tiêu đã trở về, tôi cũng không nghĩ có thể bắt gặp anh ấy ở đây.”
“Vừa rồi tôi còn nhìn thấy cậu nhà họ Lăng kia cũng ở đây. Nghe nói mối quan hệ bọn họ khá tốt, không lẽ là thật sao?”
“Thật hay giả? Nhưng không phải Tiêu Uẩn đã kết hôn rồi sao? Là con gái của một nhà giàu có địa vị nhỏ.”
“Ai mà biết được cái đám nhà giàu này…”
…
Nhà họ Tiêu là một đại gia đình nổi tiếng ở thành phố C. Từ những năm 60 - 70, khi kinh tế vừa phát triển cho đến bây giờ, quy mô kinh tế của nhà họ Tiêu đã mở rộng ra khắp cả nước, hầu như thành phố nào cũng đều có sản nghiệp của nhà họ Tiêu. Đế chế kinh doanh khổng lồ này liên quan đến các công ty bách hóa tổng hợp, câu lạc bộ giải trí, đến bất động sản,.v.v. Và câu lạc bộ nơi mà những người này đang đứng hiện giờ, cũng là một trong những sản nghiệp của nhà họ Tiêu.
Từ lâu, Tiêu Uẩn đã hình thành thói quen với những ánh mắt nhìn chằm chằm anh như thế này, anh đi thẳng qua mà không hề liếc nhìn.
Thẳng cho đến căn phòng riêng sang trọng nhất, trên cửa có số 002. Người quản lý chủ động bước tới trước, mở cửa ra. Cửa phòng vừa mở ra, một mùi hương pha lẫn giữ rượu, thuốc lá và nước hoa xộc vào mũi, khiến anh không thể không cau mày lại.
Người quản lý đề nghị: “Anh có muốn đổi sang một căn phòng khác sạch sẽ hơn không? Lên lầu anh vẫn còn một căn phòng đã lâu chưa sử dụng từ khi anh rời đi.”
“Được, đổi đi.”
Chỉ một câu nói đơn giản này, quản lý nhanh chóng cho người lên dọn dẹp căn phòng đặc biệt trên lầu. Mặc dù ngay sau khi nhận được tin tức Tiêu Uẩn trở về, mỗi ngày anh ta đều cho người lên đó dọn dẹp.
/449
|