Ông Xã, Em Muốn Ly Hôn Với Anh
Chương 12.2: Đi đến bước đường này, cô lại không nghĩ ra được tư vị gì?
/449
|
Chương 12.2: Đi đến bước đường này, cô lại không nghĩ ra được tư vị gì?
Úc Nhan chào dì Cả và dì Hai: "Cháu không biết mọi người cũng đến, nếu không cháu sẽ mua nhiều hoa quả."
Dì Cả: "Không có gì? Tuỳ tiện ăn một bữa cơm là được rồi."
Dì Hai: "Đến đây, con mau ngồi đi, sáng sớm đi mua sắm mấy thứ này, đến nghỉ ngơi một chút."
Úc Nhan đáp: "Mọi người cứ nói chuyện trước đi, con vào bếp để đồ trước." Cô nhìn mẹ mình, từ lúc vào cửa mẹ cô chưa nói một lời nào, cha cô đã đi ra ngoài từ sớm, chắc bây giờ đang ở công viên tầng dưới chơi cờ rồi.
Cô chậm rãi thu dọn đồ đạc, thu dọn được một nửa thì cô gửi một đoạn tin nhắn cho Trần Khả Khả.
Khả Khả nhận được tin nhắn, thấy kỳ lạ liền gọi điện lại ngay cho Úc Nhan. Úc Nhan bắt máy ngay: "Khả Khả?"
"Làm sao vậy? Để tớ gọi cho cậu, có chuyện gì vậy?"
Úc Nhan ngoắc ngoắc lỗ tai, nói: "Hả? Tớ, mẹ của tớ hả, không có chuyện gì…Cậu có chuyện sao? Được rồi, có thể, tớ lập tức đến ngay?"
.”.. Bác gái nói cái gì mà khiến cậu muốn dùng chiêu này để trốn đi chứ. Trong nhà vẫn không muốn cậu ly hôn sao?"
"Đúng vậy, trước cứ nói như vậy đã, chúng ta gặp nhau lại nói tiếp."
Sau khi cúp điện thoại, Úc Nhan lần lượt cất những thứ còn lại vào tủ lạnh, sau đó gọt vỏ hai quả táo và lê, bày lên đĩa đi đến phòng khách.
Cô ngại ngùng nói: "Dì Cả, dì Hai, cháu không thể cùng các dì tiếp chuyện được rồi, một người bạn của cháu đã xảy ra chuyện, cháu muốn đi qua đó xem thử. Vừa hay mẹ cháu mấy hôm nay tâm trạng không tốt, đây cũng là cơ hội hiếm để mọi người cùng nhau trò chuyện nhiều hơn. Nếu mọi người cảm thấy buồn chán, hãy xuống cầu thang chơi mạt chược. Cháu phải đi ngay bây giờ ạ."
Dì Cả của Úc Nhan nói: "Việc gì mà gấp như vậy, không đợi được buổi chiều sao? Con mới về xong..."
"Con cũng không biết rõ, Khả Khả trong điện thoại khóc dữ lắm, con không yên tâm."
Úc Nhan cầm chiếc túi xách đặt trên ghế sô pha lên muốn đi, bà Úc không nhịn được nữa cuối cùng lên tiếng: “Đứng lại, một chút tâm tư nhỏ của con chẳng lẽ mẹ lại không nhận ra sao, muốn con trở về hôm nay là để con nói chuyện cho rõ ràng rồi hãy đi.”
Úc Nhan miễn cưỡng bỏ túi xách xuống, đi đến bên ghế sô pha rồi ngồi xuống: “Được rồi, chúng ta nói chuyện vậy.”
Dì Cả nhìn bà Úc, lại nhìn Úc Nhan, ngập ngừng nói: “Tiểu Nhan, Dì nghe mẹ con nói, con muốn ly hôn sao?”
“Vâng.”
"Xảy ra chuyện gì mà phải ly hôn?"
Úc Nhan không phải loại người sẽ khoe vết thương của mình cho người khác nhìn thấy, hơn nữa dưới tình huống này cô cũng không muốn nhắc đến Tiêu Uẩn một chút nào, cô cười nói: "Không phải do suy nghĩ đột ngột, cũng không phải do ai đó kích thích hay xúi giục, cháu năm nay đã 30 tuổi rồi, cháu cũng biết rằng ly hôn vào thời điểm này đối với mình rất không tốt. Phụ nữ kết hôn lần hai cũng sẽ gặp phải nhiều vấn đề khác nhau khi tái hôn trong tương lai. Cháu đã cân nhắc rất kỹ những điều này, nếu không suy nghĩ thấu đáo, cháu sẽ không nói với mẹ cháu. Cháu cũng xin dì Cả và dì Hai giúp cháu chăm sóc mẹ cháu thật tốt và đồng hành cùng mẹ cháu. Cháu thật sự còn có việc, mọi người cùng nói chuyện, Cháu đi trước đây ạ."
"Ơ, Úc Nhan, đợi đã ..." Dì Cả đứng dậy, đi theo Úc Nhan ra cửa, nói: "Chúng ta đến vì nghe những gì mẹ con nói, con cũng đừng tức giận, mẹ con cũng là lo lắng cho cháu và muốn tốt cho cháu mà thôi. Hơn nữa, Tiêu Uẩn có chỗ nào không tốt? Ly hôn rồi, cháu tìm người tốt hơn cậu ấy ở đâu? Nghe lời dì khuyên, hai vợ chồng sống dù có vấp ngã rồi mọi chuyện đến đâu cũng sẽ tốt đẹp chẳng phải sao?"
"Dì Cả, cháu hiểu rồi, xin hãy giúp cháu an ủi mẹ cháu, đừng để bà ấy tức giận."
"Từ nhỏ cháu có vẻ hiền lành, dịu dàng và thanh tú, nhưng tính tình lại cứng đầu nhất trong đám bọn nhỏ, đã quyết định rồi thì dù có tám ngựa cũng không kéo được. Được rồi, xem ra cháu không có tâm trạng trò chuyện vui vẻ với chúng ta, cháu cứ đi trước đi, sau trở về rồi nói chuyện tiếp."
Dì Cả nhìn Úc Nhan đi xuống lầu, sau đó trở về phòng, hai dì an ủi bà Úc. Bà thở dài, nghĩ đến Úc Nhan quyết tâm như vậy, bà không còn cách nào khác là phải an ủi mẹ Úc Nhan, khuyên bà ấy không nên tức giận.
/449
|