Ông Xã, Em Muốn Ly Hôn Với Anh
Chương 14.1: Tôi và một người như anh, rõ ràng không có quan hệ gì!
/449
|
Chương 14.1: Tôi và một người như anh, rõ ràng không có quan hệ gì!
Khu vực phòng VIP không có nhiều người, lại là lúc khuya, mọi thứ cũng đều đã ngủ say, lúc này Úc Nhan và Tiêu Uẩn ở bên ngoài đợi, cũng không thấy một bóng người.
Tiêu Uẩn nhìn rồi lại nhìn Úc Nhan, cô vội đến vào lúc nửa đêm, không bôi phấn, mái tóc dài màu xanh lam được buộc lỏng bằng dây chun màu đen, những sợi tóc lưa thưa bên má cô, không thể nói hết được vẻ ôn nhu nhẹ nhàng.
“Tôi nghĩ rằng cô sẽ không tới.” Tiêu Uẩn đột nhiên nói.
"Mẹ của anh là một người tốt, khoảng thời gian này đối với tôi cũng rất tốt."
Nói xong, chẳng ai nói lời nào nữa.
Cho đến khi trợ lý Trần mang theo thuốc trở lại và y tá về tới, Tiêu Uẩn mở cửa đi vào, Úc Nhan mới đi theo sau Tiêu Uẩn vào cửa.
Trên giường bệnh, bà Tiêu gác một chân lên gối, vẻ mặt già đi rất nhiều, không còn khí chất như trước, ông Tiêu đang ngồi cạnh, vẻ mặt vốn đã nghiêm túc lại càng thêm nghiêm túc, khiến người khác có nói thì giọng cũng phải điều chỉnh nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Cô y tá rời đi sau khi giải thích về các loại thuốc và những gì bệnh nhân cần lưu ý.
Bà Tiêu nói: "Sao các con lại ở đây? Mẹ đã khiến cho các con sợ phải không? Mẹ không sao, chỉ bị thương nhẹ một chút, đã thấy con làm lớn chuyện rồi, về đi, mẹ không sao đâu!"
Tiêu Uẩn nói: "Mẹ, ai bảo mẹ tối muộn rồi muốn cần gì không gọi người, tự mình xuống lầu làm gì?"
"Mẹ không phải là không có chân mà không thể đi được, làm sao phải gọi người, như vậy làm sao được?"
"Vậy mẹ xem, mẹ bây giờ thật sự đi không được, cử động cũng không được."
.”.."
Bà Tiêu thật không nói nên lời.
Úc Nhan nói: "Mẹ, chúng con đương nhiên biết là mẹ không sao, nhưng là nên chú ý đến chân bị bong gân. Mẹ xem, cha cũng lo lắng thành như thế nào rồi? Sau đó cha cũng tức giận vì mẹ, cũng tại vì hôm nay anh ấy lo lắng cho mẹ nên mới khẩn trương đến vậy, mẹ bỏ qua cho anh ấy ạ."
Một nụ cười nở trên khuôn mặt nhợt nhạt của bà Tiêu, bà nhìn ông Tiêu, mặc dù khuôn mặt của ông Tiêu vẫn còn cứng ngắc vì nghiêm túc, nhưng bây giờ ông đã thoải mái một chút, ông nở nụ cười ẩn hiện, vỗ nhẹ vào tấm chăn bông.
Có thể nhìn thấy độ thâm tình của hai người trong mắt nhau.
Bà Tiêu nhìn Úc Nhan nói: "Mẹ thừa nhận, lần này là mẹ đã bất cẩn, lần sau mẹ sẽ chú ý. Nhưng mà con trai của mẹ, chỉ biết ngày ngày chọc tức mẹ, vẫn là Tiểu Nhan tốt nhất."
Tiêu Uẩn nhìn rồi lại nhìn Úc Nhan, giống như thể hiểu được câu nói của cô ở cửa vừa rồi. Mối quan hệ giữa Úc Nhan và mẹ anh thực sự rất tốt, mà Úc Nhan lại càng hiểu mẹ anh hơn anh.
Ông Tiêu cũng đã có tuổi rồi, và dù có sung sức đến đâu, ông cũng không thể không cảm thấy mệt mỏi vào buổi tối hôm nay. Thấy bà Tiêu không sao, tài xế đưa ông về nhà nghỉ ngơi, Tiêu Uẩn ở lại chăm sóc, anh nhờ trợ lý Trần đưa Úc Nhan về.
Úc Nhan từ chối nói: "Tôi vẫn nên ở lại, tôi là phụ nữ, so với anh chăm sóc cũng tiện hơn. Hơn nữa, ngày mai tôi không có việc gì, còn đợi lúc đi làm cũng sẽ không thuận lợi bằng bây giờ."
Tiêu Uẩn không từ chối nữa.
Bà Tiêu đã ngủ rồi, Úc Nhan tắt đèn trong phòng, đi tới ngồi trên ghế sô pha.
Phòng VIP có không gian rất rộng, ngoại trừ giường bệnh nhân, nửa phòng còn lại là nơi nghỉ ngơi, sinh hoạt của người chăm sóc bệnh nhân, được ngăn bằng cửa kính, trang bị ghế sofa, TV, nước uống, toilet và các thiết bị khác.
Tiêu Uẩn ngủ trên chiếc ghế dài đó, thân hình cao lớn của anh co rút lại một cách khó chịu, có thể nhìn thấy một chút kiệt sức vào lúc này. Về việc anh có ngủ hay không, Úc Nhan không biết, và cũng không muốn biết.
Một đêm này, bởi vì trằn trọc và sợ hãi khiến Úc Nhan không thể ngủ ngon được, cô không thể ngủ được nữa, phải ngồi đến tận khi trời sáng. Cô y tá đến hai lần đều thận trọng bước vào, kiểm tra tình trạng của bà Tiêu sau đó rời đi. Trong lúc ấy, bà Tiêu đã vào nhà vệ sinh và uống nước.
/449
|