Chương 2.2: Ký tên đi
Trợ lý Trần đi theo sau Tiêu Uẩn kéo vali vào, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy mợ chủ Tiêu mặc áo khác màu trắng đứng ở phòng khách.
Ở trong mắt trợ lý Trần, mợ chủ Tiêu rất được yêu thích. Cô cũng không ngây ngô như ba năm trước, lúc này làm mợ chủ Tiêu đã làm cô thay đổi, nhưng khuôn mặt của cô vẫn dịu dàng như vậy, ngũ quan xinh đẹp, mềm mại, tinh xảo, là người hòa nhã và có lễ phép. Giờ phút này cô đang nhíu mày thản nhiên nhìn bọn họ, gương mặt có chút buồn bã, giống như là một cung nữ dịu dàng im lặng trong phim, làm động tác của anh ta cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
"Chào mợ chủ Tiêu, quấy rầy rồi."
Úc Nhan gật đầu mỉm cười nói: "Trợ lý Trần, lâu rồi không gặp."
Tiêu Uẩn lập tức đi đến ngồi xuống sô pha, cởi áo khoác ném sang một bên. Trợ lý Trần nhìn ánh mắt Tiêu Uẩn, không muốn ở lại lâu, buông hành lý, nói: "Hành lý của đạo diễn Tiêu đều ở đây, tôi đi trước, tạm biệt."
"Ừm, tạm biệt."
Trợ lý Trần đi rồi, Úc Nhan nhìn về phía Tiêu Uẩn, hỏi: "Nghỉ ngơi trước hay nói chuyện trước?”
Tiêu Uẩn cau mày mở to mắt: "Úc Nhan, cô vẫn nên suy nghĩ thêm một chút."
"Cảm ơn, tôi đã nghĩ xong rồi." Úc Nhan trở về phòng, lấy đơn ly hôn và bút ra, đưa tới trước mặt Tiêu Uẩn: "Anh xem đi, nếu không có vấn đề gì có thể ký luôn."
Tiêu Uẩn nhìn chằm chằm Úc Nhan, nhìn xem ngoài sự bình tĩnh cô có chút lưu luyến không nỡ nào hay không, nhưng không có, miệng cô nở nụ cười, dịu dàng nói chuyện, còn chu đáo mở nắp bút máy ra đặt trước mặt anh.
Úc Nhan đang nhìn Tiêu Uẩn, Tiêu Uẩn trước mắt làm cho cô cảm thấy vô cùng quen thuộc, cũng vô cùng xa lạ.
Ba mươi sáu tuổi, cho dù uống rượu rồi thức đêm đi về cũng không thấy già nua mệt mỏi. Ánh mắt anh vẫn sắc bén như cũ, quần áo màu đen ôm lấy cơ thể săn chắc. Người như vậy trong thời gian dài hình thành lực uy hiếp, lúc này bộc lộ ra ngoài.
Tiêu Uẩn hỏi: "Cô thích người khác à?"
Úc Nhan lạnh giọng nói: "Tiêu Uẩn, mong anh tôn trọng tôi."
"Xin lỗi."
"Xem xong thì ký tên đi.”
Úc Nhan đứng lên, lùi về sau vài bước, Tiêu Uẩn đột nhiên nói: "Vậy sao đột nhiên cô muốn ly hôn."
Úc Nhan buông tiếng thở dài, muốn cười, lại cảm thấy mình quá đáng thương, nên khóc mới đúng. Anh không hiểu, không hiểu gì hết, cô muốn ly hôn, anh cũng chỉ không hiểu là vì sao.
Cô ấy quay lại, ngồi xuống, hỏi: "Tiêu Uẩn, còn nhớ rõ lần trước chúng ta trò chuyện là lúc nào không?"
"…" Tiêu Uẩn không nhớ rõ: "Cô biết mà, gần đây tôi bận rộn nhiều việc."
Úc Nhan: "Nhớ rõ lần trước chúng ta gặp mặt là lúc nào không?"
Tiêu Uẩn nghĩ một lát, nói: "Tôi nhớ lúc đó cô đến thăm, lúc đó đang quay ‘Đại hiệp’…"
Úc Nhan cười cười: "Đúng vậy, từ lúc ‘Đại hiệp’ bấm máy, chiếu phim, lấy được giải thưởng, những chuyện này qua ít nhất nửa năm rồi đúng không?"
Tiêu Uẩn: "…"
Úc Nhan lại hỏi: "Vậy anh còn nhớ rõ sau khi tôi đến thăm, trước khi rời đi anh nói gì với tôi không?"
Mày Tiêu Uẩn nhíu càng chặt, trên gương mặt tuấn tú như điêu khắc kia lộ ra vẻ hoang mang và khó hiểu.
Anh không nhớ rõ.
Úc Nhan cười, khóe môi khẽ động làm cho tâm trạng cô cũng thả lỏng hơn một chút: "Anh bảo tôi sau này đừng đến thăm, anh bận nhiều việc không có thời gian chăm sóc tôi."
Tiêu Uẩn: "Chẳng lẽ không đúng sao? Lúc tôi làm việc không thích có người quấy rầy."
Úc Nhan gật đầu: "Đúng, anh nói đều đúng, trước khi kết hôn anh nói đừng đến thăm quấy rầy anh làm việc, nhưng tôi vẫn đi, là tôi không đúng. Cho nên về sau tôi sẽ không quấy rầy anh làm việc nữa. Ký tên đi."
"Úc Nhan!"
Mọi người đã xem
Thích
Bình luận
/449
|