Chương 4.2: Cuộc sống như vậy quá khổ sở
Úc Nhan yên lặng ăn cơm, chợt nghe bà Úc dặn dò Tiêu Uẩn chú ý cơ thể, nghỉ ngơi gì đó, cuống cùng còn nói: "Con bây giờ phải nhanh chóng có con cái đi, nhân lúc cha mẹ còn đi được có thể chăm giúp."
Tiêu Uẩn nói: "Gần đây đang chuẩn bị quay bộ tiếp theo, có lẽ tháng sau sẽ quay."
"Không phải con mới quay xong một bộ sao? Quay bộ mới nhanh như vậy sao?"
"Phải, bộ phim này là con đã chuẩn bị từ trước, hiện tại thời cơ chín muồi, có thể quay."
Bà Úc không hiểu chuyện công việc của Tiêu Uẩn, chỉ có thể à à vài tiếng: "Vậy…"
Tiêu Uẩn nói: "Chuyện này đợi làm việc xong rồi nói."
Lời như vậy Úc Nhan đã từng nghe rất nhiều lần, cô không có cảm giác gì gắp một miếng sườn ăn. Bà Úc thấy vậy nói: "Không phải không thích ăn thịt vị ngọt sao?"
"Vâng, ngẫu nhiên muốn thay đổi khẩu vị."
Không khí nhà ăn cũng coi như vui vẻ, ít nhất Úc Nhan cho là như thế.
Sau khi ăn xong, Úc Nhan cùng bà Úc dọn bát đĩa, vào phòng bếp thấy bà giữ chặt cô, hỏi: "Con và Tiểu Uẩn cãi nhau à? Gặp mặt hai đứa không nói chuyện, cũng không để ý đến đối phương, rốt cuộc vì sao lại thế này?"
Úc Nhan nở nụ cười: "Mẹ, cuối cùng mẹ cũng nhìn ra."
"Cãi nhau thật à? Trước đó mẹ cảm thấy con có tâm sự, lần này nhìn thấy Tiêu Uẩn, mẹ chỉ biết hai đứa cãi nhau! Vợ chồng mà, có cái gì mà không thể nói."
"Thật ra không xem như cãi nhau." Úc Nhan nói: "Con rất khó xử."
"Làm sao vậy? Là Tiểu Uẩn chọc con tức giận sao?"
Úc Nhan bỏ bát vào bồn rửa, xả nước bắt đầu rửa bát.
Úc Nhan: "Con cảm giác mình đang ở trong cuộc hôn nhân không thuộc về mình, ép buộc một thứ không phải của mình mới xảy ra tình huống như ngày hôm nay. Con không muốn hận anh ấy, thật đó, dù sao con cũng từng thương anh ấy như vậy."
Bà Úc không hiểu: "Con sao vậy…?"
"Mẹ, cuộc hôn nhân này làm cho con không hạnh phúc, làm cho con khổ sơr, con muốn chấm dứt nó, mẹ có hiểu ý con không?"
Cuối cùng bà Úc cũng hiểu, dưới chân mềm nhũn, gương mặt tái xanh: "Con muốn ly hôn?"
"Phải."
Bà Úc run rẩy một lúc mới bình tĩnh được một chút, Úc Nhan đã chuẩn bị thuốc trợ tim nhưng bà Úc tuy bị kích thích không nhỏ, nhưng cũng không bị kích thích mạnh đến mức mất lý trí hay ngất xỉu.
"Vì sao? Con không nói rõ nguyên nhân xem mẹ có đánh chết con hay không!"
Úc Nhan nói: "Mẹ, con biết ly hôn đối với phụ nữ nhất định ảnh hưởng không tốt tới danh tiếng, còn phải chịu người bên ngoài nói tam tòng tứ đức gì đó, mà đối phương là Tiêu Uẩn, những loại ngôn ngữ như vậy càng nhiều hơn. Mẹ, con có lỗi với mẹ và cha."
"Vậy vì sao con muốn ly hôn!"
"Bởi vì con muốn có một cuộc sống vui vẻ."
Không phải nghi ngờ ai, ghen tị với ai, không phải cả ngày lẫn đêm chờ điện thoại rồi vĩnh viễn nhận lại sự thất vọng, không phải gọi mười cuộc điện thoại cũng chưa chắc đã nhận được câu trả lời, không phải biết tất cả thông tin của chồng mình qua tin tức, không phải đến cả phòng làm việc cũng bị quát là không được vào.
Không biết khi nào chồng mới trở về, cuộc sống không chờ mong ngày mai, điều này làm cô cảm thấy khổ sở.
Cuộc hôn nhân này, cô chỉ nhận được sự chờ đợi không có mục đích, đã biết chờ đợi và ghen tỵ đáng sợ, còn ở bên cạnh anh cũng chỉ còn lại khổ sở.
"Mẹ, con xin lỗi."
/449
|