Yên tĩnh trong chốc lát, chỉ nghe thấy An Cẩn Dật PHỐC một tiếng cười cười, bàn tay dịu dàng cưng chiều mà vuốt vuốt đầu tóc xù của Bạch Chỉ Ưu
.
Bảo bối, anh trêu chọc em thôi, nghe lời nào..., rời giường.
An Cẩn Dật đứng lên, quay đầu nhìn về phía Bạch Chỉ Ưu vứt ra cái mị nhãn, chậm rãi nói: Anh đi tắm.
Bạch Chỉ Ưu ngốc ngây ngốc gật đầu.
Trêu chọc thì trêu chọc, lửa nóng của em trai nhỏ tóm lại phải giải quyết!
Nghe được âm thanh mở cửa đóng của trong phòng tắm, Bạch Chỉ Ưu mới từ trên giường ngồi xuống, thấy tấm gương trên bàn trang điểm, liền nhìn thấy hai gò má của mình ửng hồng, đầu tóc rối bời, đôi môi hồng nhuận khẽ nhếch, nhẹ nhàng thở phì phò.
Azzz, đồ đần Bạch Chỉ Ưu, tuổi còn nhỏ học người ta phát xuân cái gì á!
Bạch Chỉ Ưu nhìn về phía tấm gương, áo não mắng bản thân.
Ào..ào... —— nghe được tiếng nước như mưa xói từ phòng tắm truyền tới, Bạch Chỉ Ưu liếc qua cửa phòng tắm, đứng dậy đi tới.
Thân thể dựa vào trên cửa, dùng một giọng nói lên án nói ra: Sao anh không về phòng của mình mà tắm-----a a ——
Bạch Chỉ Ưu còn chưa nói hết, không ngờ cửa phòng tắm An Cẩn Dật không có đóng kỹ, cả người cô đều ngã về phía trong phòng tắm.
An Cẩn Dật bị Bạch Chỉ Ưu Tập kích giật mình, có điều vẫn là nhanh tay lẹ mắt mà ôm thân thể của Bạch Chỉ Ưu sắp ngã sấp xuống .
Bạch Chỉ Ưu làm ra phản ứng tự nhiên, hai tay chăm chú vòng qua eo của An Cẩn Dật, khi cô cảm giác được lòng bàn tay của mình va chạm vào da thịt vừa ướt vừa trơn của An Cẩn Dật , cô mới phản ứng tới, giật mình mà lại càng hoảng sợ, máu huyết cả người nhất thời dồn lên trên mặt, khuôn mặt đều bạo đỏ lên.
Bảo bối, nóng vội muốn nhìn dáng người của vị hôn phu như vậy sao. Nhìn cái đầu nhỏ đang vùi ở trước ngực mình, An Cẩn Dật không nhịn được trêu chọc nói.
Choáng nha, em mới không có đâu. Rốt cuộc Bạch Chỉ Ưu chịu ngẩng đầu, nổi giận đùng đùng mà trừng mắt An Cẩn Dật.
An Cẩn Dật chỉ đưa ra khuôn mặt yêu nghiệt tà mị, hay bởi vì vừa mới tắm rửa, tóc ướt sũng theo góc cạnh khuôn mặt trợt xuống một giọt lại giọt nước, lộ ra vô cùng gợi cảm.
Sao anh đi tắm mà không khóa cửa phòng lại hả? !
.
Bảo bối, anh trêu chọc em thôi, nghe lời nào..., rời giường.
An Cẩn Dật đứng lên, quay đầu nhìn về phía Bạch Chỉ Ưu vứt ra cái mị nhãn, chậm rãi nói: Anh đi tắm.
Bạch Chỉ Ưu ngốc ngây ngốc gật đầu.
Trêu chọc thì trêu chọc, lửa nóng của em trai nhỏ tóm lại phải giải quyết!
Nghe được âm thanh mở cửa đóng của trong phòng tắm, Bạch Chỉ Ưu mới từ trên giường ngồi xuống, thấy tấm gương trên bàn trang điểm, liền nhìn thấy hai gò má của mình ửng hồng, đầu tóc rối bời, đôi môi hồng nhuận khẽ nhếch, nhẹ nhàng thở phì phò.
Azzz, đồ đần Bạch Chỉ Ưu, tuổi còn nhỏ học người ta phát xuân cái gì á!
Bạch Chỉ Ưu nhìn về phía tấm gương, áo não mắng bản thân.
Ào..ào... —— nghe được tiếng nước như mưa xói từ phòng tắm truyền tới, Bạch Chỉ Ưu liếc qua cửa phòng tắm, đứng dậy đi tới.
Thân thể dựa vào trên cửa, dùng một giọng nói lên án nói ra: Sao anh không về phòng của mình mà tắm-----a a ——
Bạch Chỉ Ưu còn chưa nói hết, không ngờ cửa phòng tắm An Cẩn Dật không có đóng kỹ, cả người cô đều ngã về phía trong phòng tắm.
An Cẩn Dật bị Bạch Chỉ Ưu Tập kích giật mình, có điều vẫn là nhanh tay lẹ mắt mà ôm thân thể của Bạch Chỉ Ưu sắp ngã sấp xuống .
Bạch Chỉ Ưu làm ra phản ứng tự nhiên, hai tay chăm chú vòng qua eo của An Cẩn Dật, khi cô cảm giác được lòng bàn tay của mình va chạm vào da thịt vừa ướt vừa trơn của An Cẩn Dật , cô mới phản ứng tới, giật mình mà lại càng hoảng sợ, máu huyết cả người nhất thời dồn lên trên mặt, khuôn mặt đều bạo đỏ lên.
Bảo bối, nóng vội muốn nhìn dáng người của vị hôn phu như vậy sao. Nhìn cái đầu nhỏ đang vùi ở trước ngực mình, An Cẩn Dật không nhịn được trêu chọc nói.
Choáng nha, em mới không có đâu. Rốt cuộc Bạch Chỉ Ưu chịu ngẩng đầu, nổi giận đùng đùng mà trừng mắt An Cẩn Dật.
An Cẩn Dật chỉ đưa ra khuôn mặt yêu nghiệt tà mị, hay bởi vì vừa mới tắm rửa, tóc ướt sũng theo góc cạnh khuôn mặt trợt xuống một giọt lại giọt nước, lộ ra vô cùng gợi cảm.
Sao anh đi tắm mà không khóa cửa phòng lại hả? !
/65
|