An Cẩn Dật! Anh xem! Anh xem! Nó bay thật cao thật xa! Khóe môi của Bạch Chỉ Ưu không ngăn được vui vẻ, hai chân nhỏ không ngừng chạy về phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn con diều trên bầu trời, Thiên Sứ nhất định rất muốn về nhà, cho nên mới bay cao như vậy, muốn trở về bầu trời.
Mặc dù Bạch Chỉ Ưu đang cười, nhưng trong giọng nói toát ra nhàn nhạt bi thương đã bán rẻ tâm tình của cô, cô cũng rất muốn có một nhà!
Bạch Chỉ Ưu nhìn chằm chằm vào con diều như có điều suy nghĩ, trầm mặc một hồi, sau đó lấy tay cắt đứt sợi dây diều.
Bảo bối, em..? An Cẩn Dật không hiểu nhìn cô.
Con diều vừa nói cho em biết nó rất muốn về nhà, rất muốn thấy ba mẹ của nó, còn có anh chị em. Trong ánh mắt trong veo như nước của Bạch Chỉ Ưu lóe lên nước mắt, Mặc dù em không có nhà, không có người thân, nhưng nếu có thể thấy rất nhiều điều cũng rất hạnh phúc rồi, có nhà để về, em cũng sẽ vui vẻ thay bọn họ!
Bạch Chỉ Ưu nói, vẻ mặt yếu ớt kia làm cho An Cẩn Dật đau lòng đến tan nát, anh bước tiến lên, ôm đầu cô gái nhỏ dường như muốn khóc vào lòng mình.
Bảo bối, em biết không? Em là một người vừa ngốc nhưng lại lương thiện mà anh từng gặp. Dường như An Cẩn Dật đang cảm thán gì đó, bàn tay như có như không vuốt đầu Bạch Chỉ Ưu, Hơn nữa, anh đã nói, em không phải là một người, em không phải là không có nhà, em có anh, có nhà của chúng ta, có biết không? Anh chính là người thân duy nhất của em, cũng là người đi theo em suốt cả đời. Gia đình ấm áp của em, ở chỗ này của anh... Vừa nói, An Cẩn Dật cầm tay Bạch Chỉ Ưu đặt lên vị trí trái tim của mình.
Bạch Chỉ Ưu cũng không nói gì, nhưng mà An Cẩn Dật có thể cảm giác được quần áo trước ngực mình đã ướt thành một mảnh, cô đang khóc, vì cảm động.
Nghĩ đến đây, hai tay của An Cẩn Dật không tự chủ ôm Bạch Chỉ Ưu càng chặt hơn.
Em không hiểu. Giọng nói yếu ớt của Bạch Chỉ Ưu vang lên, mang theo nức nở nghẹn ngào.
Sao vậy? An Cẩn Dật dịu dàng hỏi.
Mặc dù Bạch Chỉ Ưu đang cười, nhưng trong giọng nói toát ra nhàn nhạt bi thương đã bán rẻ tâm tình của cô, cô cũng rất muốn có một nhà!
Bạch Chỉ Ưu nhìn chằm chằm vào con diều như có điều suy nghĩ, trầm mặc một hồi, sau đó lấy tay cắt đứt sợi dây diều.
Bảo bối, em..? An Cẩn Dật không hiểu nhìn cô.
Con diều vừa nói cho em biết nó rất muốn về nhà, rất muốn thấy ba mẹ của nó, còn có anh chị em. Trong ánh mắt trong veo như nước của Bạch Chỉ Ưu lóe lên nước mắt, Mặc dù em không có nhà, không có người thân, nhưng nếu có thể thấy rất nhiều điều cũng rất hạnh phúc rồi, có nhà để về, em cũng sẽ vui vẻ thay bọn họ!
Bạch Chỉ Ưu nói, vẻ mặt yếu ớt kia làm cho An Cẩn Dật đau lòng đến tan nát, anh bước tiến lên, ôm đầu cô gái nhỏ dường như muốn khóc vào lòng mình.
Bảo bối, em biết không? Em là một người vừa ngốc nhưng lại lương thiện mà anh từng gặp. Dường như An Cẩn Dật đang cảm thán gì đó, bàn tay như có như không vuốt đầu Bạch Chỉ Ưu, Hơn nữa, anh đã nói, em không phải là một người, em không phải là không có nhà, em có anh, có nhà của chúng ta, có biết không? Anh chính là người thân duy nhất của em, cũng là người đi theo em suốt cả đời. Gia đình ấm áp của em, ở chỗ này của anh... Vừa nói, An Cẩn Dật cầm tay Bạch Chỉ Ưu đặt lên vị trí trái tim của mình.
Bạch Chỉ Ưu cũng không nói gì, nhưng mà An Cẩn Dật có thể cảm giác được quần áo trước ngực mình đã ướt thành một mảnh, cô đang khóc, vì cảm động.
Nghĩ đến đây, hai tay của An Cẩn Dật không tự chủ ôm Bạch Chỉ Ưu càng chặt hơn.
Em không hiểu. Giọng nói yếu ớt của Bạch Chỉ Ưu vang lên, mang theo nức nở nghẹn ngào.
Sao vậy? An Cẩn Dật dịu dàng hỏi.
/65
|