An Cẩn Dật đau lòng cũng chẳng quan tâm Bạch Chỉ Ưu có lừa gạt anh hay không, lập tức dừng bước quay lại.
An Cẩn Dật ngồi xổm bên cạnh Bạch Chỉ Ưu, giọng nói vội vàng và quan tâm hỏi, Bảo bối, em không sao chứ?
Bạch Chỉ Ưu giảo hoạt cười cười, dùng lực một chút cả người đều bổ nhào lên người An Cẩn Dật khiến anh ngã xuống đất, cả người nằm ở trên người anh.
An Cẩn Dật sửng sốt, không biết cô bé này đang diễn tuồng gì đây, sao đột nhiên lại ôm ấp yêu thương anh như vậy chứ? Có điều hai tay vẫn gắt gao ôm cô thật chặt, không để cô bị thương.
y da, em đau quá, anh đừng có lộn xộn mà. Bạch Chỉ Ưu vẫn ở một bên ra sức diễn, sau đó bản thân lén nhích người, nhanh chóng đứng lên, co chân chạy!
Ha ha. Trúng chiêu rồi! Bạch Chỉ Ưu chạy đi vẫn không quên quay đầu nhìn về phía An Cẩn Dật cười sáng lạn.
Chẳng qua rất nhanh, Bạch Chỉ Ưu đã biết cái gì gọi là vui quá hóa buồn, cho dù cô có nhanh chân chạy đến điểm cuối, có thể nói là chỉ kém một bước!Rõ ràng! Có một đôi chân thon dài nhanh hơn cô một bước, cho nên! Bạch Chỉ Ưu hoa lệ bại trận! Hơn nữa bị thua vì một bước chân.
Bạch Chỉ Ưu lệ rơi đầy mặt, vô cùng đau đớn!
Nhìn người đàn ông cười đến rất xinh đẹp trước mặt mình, cô hận nghiến răng nghiến lợi.
Anh, anh không hiểu thương hương tiếc ngọc! Nhìn xem, đứa nhỏ này cũng đã tức giận đến không nói chuyện được luôn rồi.
Nghe vậy, An Cẩn Dật bất đắc dĩ, nhún vai, cực kỳ vô tội hỏi lại: Trước khi thi không phải em đã nói với anh là không được nhường em rồi sao?
Bạch Chỉ Ưu tức đến giậm chân, có chút chán nản kêu lên: Em nói với anh thì anh làm thật hả, hừ hừ, sao em lại có vị hôn phu không lãng mạn như anh thế này!
An Cẩn Dật thật sự ngậm bò hòn làm ngọt, khổ mà không nói được, thật là trái phải đều do Bạch Chỉ Ưu nói.
Phát tiết bực tức xong, Bạch Chỉ Ưu vẫn tự nguyện chịu thua!
Cúi đầu xuống, ủ rũ hỏi: Nói đi, anh có yêu cầu gì?
An Cẩn Dật tà mị cười cười, vừa định nói một câu, đã bị Bạch Chỉ Ưu cắt đứt!
Nè, anh cũng đừng quên điều kiện trước đó nha..., không được làm trái đạo đức..! Ha ha, cô đúng là vẫn giữ lại chút thủ đoạn!
An Cẩn Dật buồn cười nhìn cô một cái, có cần đề phòng anh như đề phòng sắc lang không.
An Cẩn Dật ngồi xổm bên cạnh Bạch Chỉ Ưu, giọng nói vội vàng và quan tâm hỏi, Bảo bối, em không sao chứ?
Bạch Chỉ Ưu giảo hoạt cười cười, dùng lực một chút cả người đều bổ nhào lên người An Cẩn Dật khiến anh ngã xuống đất, cả người nằm ở trên người anh.
An Cẩn Dật sửng sốt, không biết cô bé này đang diễn tuồng gì đây, sao đột nhiên lại ôm ấp yêu thương anh như vậy chứ? Có điều hai tay vẫn gắt gao ôm cô thật chặt, không để cô bị thương.
y da, em đau quá, anh đừng có lộn xộn mà. Bạch Chỉ Ưu vẫn ở một bên ra sức diễn, sau đó bản thân lén nhích người, nhanh chóng đứng lên, co chân chạy!
Ha ha. Trúng chiêu rồi! Bạch Chỉ Ưu chạy đi vẫn không quên quay đầu nhìn về phía An Cẩn Dật cười sáng lạn.
Chẳng qua rất nhanh, Bạch Chỉ Ưu đã biết cái gì gọi là vui quá hóa buồn, cho dù cô có nhanh chân chạy đến điểm cuối, có thể nói là chỉ kém một bước!Rõ ràng! Có một đôi chân thon dài nhanh hơn cô một bước, cho nên! Bạch Chỉ Ưu hoa lệ bại trận! Hơn nữa bị thua vì một bước chân.
Bạch Chỉ Ưu lệ rơi đầy mặt, vô cùng đau đớn!
Nhìn người đàn ông cười đến rất xinh đẹp trước mặt mình, cô hận nghiến răng nghiến lợi.
Anh, anh không hiểu thương hương tiếc ngọc! Nhìn xem, đứa nhỏ này cũng đã tức giận đến không nói chuyện được luôn rồi.
Nghe vậy, An Cẩn Dật bất đắc dĩ, nhún vai, cực kỳ vô tội hỏi lại: Trước khi thi không phải em đã nói với anh là không được nhường em rồi sao?
Bạch Chỉ Ưu tức đến giậm chân, có chút chán nản kêu lên: Em nói với anh thì anh làm thật hả, hừ hừ, sao em lại có vị hôn phu không lãng mạn như anh thế này!
An Cẩn Dật thật sự ngậm bò hòn làm ngọt, khổ mà không nói được, thật là trái phải đều do Bạch Chỉ Ưu nói.
Phát tiết bực tức xong, Bạch Chỉ Ưu vẫn tự nguyện chịu thua!
Cúi đầu xuống, ủ rũ hỏi: Nói đi, anh có yêu cầu gì?
An Cẩn Dật tà mị cười cười, vừa định nói một câu, đã bị Bạch Chỉ Ưu cắt đứt!
Nè, anh cũng đừng quên điều kiện trước đó nha..., không được làm trái đạo đức..! Ha ha, cô đúng là vẫn giữ lại chút thủ đoạn!
An Cẩn Dật buồn cười nhìn cô một cái, có cần đề phòng anh như đề phòng sắc lang không.
/65
|