Nâng tay anh lên đưa đến bên miệng, thật cẩn thận thổi thổi, dịu dàng hỏi: “Có còn đau không?
Rõ ràng bị thương là An Cẩn Dật, nhưng đỏ mắt lại là Bạch Chỉ Ưu.
An Cẩn Dật đưa tay vỗ nhẹ lên mặt Bạch Chỉ Ưu, nhẹ giọng an ủi: Cô bé ngốc, em khóc cái gì?
Bạch Chỉ Ưu hít hít mũi, Anh mới ngốc, lớn như vậy cũng không biết chăm sóc bản thân, bị thương cũng không biết phải chú ý tới miệng vết thương.
An Cẩn Dật bị Bạch Chỉ Ưu nói tới á khẩu không trả lời được, trầm mặc thật lâu mới mở miệng.
Kỳ thật bảo bối không cần áy náy, khổ sở, bởi vì thấy em quan tâm anh, để ý anh như vậy, anh thấy rất an ủi, cũng rất vui vẻ.
Hỗn đản, không được nói chuyện hại người ta khóc. Bạch Chỉ Ưu vô cùng cảm động, nhưng miệng vẫn quật cường, dùng mu bàn tay mình lau nước mắt.
An Cẩn Dật cười nhạt, ánh mắt thâm tình nhìn chằm chằm vào Bạch Chỉ Ưu, nói mang theo đầy tình yêu, Nếu anh làm em khóc, vậy thì, từ nay về sau, nước mắt của em để anh chịu trách nhiệm.
Nói xong, một tay nâng cằm Bạch Chỉ Ưu lên, môi nhẹ nhàng in lên trán Bạch Chỉ Ưu, tiếp theo dần dần đi xuống, hôn đến ánh mắt, hút đi nước mắt, xuống nữa là sống mũi trơn bóng, hai bên má trái phải, ở thời điểm sắp tiếp xúc đến môi, An Cẩn Dật dừng một giây, sau đó không chút do dự áp lên.
Động tác hôn môi nhẹ như vậy, dường như đang chân thành hôn một bảo bối quý giá, từ cạn thành sâu, đầu lưỡi từ từ cạy mở hàm răng của Bạch Chỉ Ưu, trượt vào rồi trêu chọc đầu lưỡi của cô.
Mặc dù bị An Cẩn Dật hôn nhiều như vậy, Bạch Chỉ Ưu vẫn vô cùng trúc trắc, chỉ có thể nắm lấy cổ áo của An Cẩn Dật, càng về sau dần dần không khống chế được, ôm cổ của anh, bị động đi hôn môi.
Thích hôn môi thuần khiết là như vậy, hai người đều thật cẩn thận, dường như có loại ăn ý nào đó.
Hai người đồng thời rời khỏi môi đối phương, hai gò má Bạch Chỉ Ưu ửng đỏ làm say lòng người, rất đáng yêu, ánh mắt thẹn thùng đang né tránh, không dám nhìn An Cẩn Dật.
An Cẩn Dật vô cùng hiểu rõ người con gái của mình, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, nói nhỏ ở bên tai cô: Bảo bối, đêm nay cứ ngủ trong ngực của anh như vậy đi.
Giọng nói êm ái của An Cẩn Dật như bài hát ru con, một lát sau Bạch Chỉ Ưu đã đi vào giấc ngủ, vẻ mặt rất yên tĩnh.
Rõ ràng bị thương là An Cẩn Dật, nhưng đỏ mắt lại là Bạch Chỉ Ưu.
An Cẩn Dật đưa tay vỗ nhẹ lên mặt Bạch Chỉ Ưu, nhẹ giọng an ủi: Cô bé ngốc, em khóc cái gì?
Bạch Chỉ Ưu hít hít mũi, Anh mới ngốc, lớn như vậy cũng không biết chăm sóc bản thân, bị thương cũng không biết phải chú ý tới miệng vết thương.
An Cẩn Dật bị Bạch Chỉ Ưu nói tới á khẩu không trả lời được, trầm mặc thật lâu mới mở miệng.
Kỳ thật bảo bối không cần áy náy, khổ sở, bởi vì thấy em quan tâm anh, để ý anh như vậy, anh thấy rất an ủi, cũng rất vui vẻ.
Hỗn đản, không được nói chuyện hại người ta khóc. Bạch Chỉ Ưu vô cùng cảm động, nhưng miệng vẫn quật cường, dùng mu bàn tay mình lau nước mắt.
An Cẩn Dật cười nhạt, ánh mắt thâm tình nhìn chằm chằm vào Bạch Chỉ Ưu, nói mang theo đầy tình yêu, Nếu anh làm em khóc, vậy thì, từ nay về sau, nước mắt của em để anh chịu trách nhiệm.
Nói xong, một tay nâng cằm Bạch Chỉ Ưu lên, môi nhẹ nhàng in lên trán Bạch Chỉ Ưu, tiếp theo dần dần đi xuống, hôn đến ánh mắt, hút đi nước mắt, xuống nữa là sống mũi trơn bóng, hai bên má trái phải, ở thời điểm sắp tiếp xúc đến môi, An Cẩn Dật dừng một giây, sau đó không chút do dự áp lên.
Động tác hôn môi nhẹ như vậy, dường như đang chân thành hôn một bảo bối quý giá, từ cạn thành sâu, đầu lưỡi từ từ cạy mở hàm răng của Bạch Chỉ Ưu, trượt vào rồi trêu chọc đầu lưỡi của cô.
Mặc dù bị An Cẩn Dật hôn nhiều như vậy, Bạch Chỉ Ưu vẫn vô cùng trúc trắc, chỉ có thể nắm lấy cổ áo của An Cẩn Dật, càng về sau dần dần không khống chế được, ôm cổ của anh, bị động đi hôn môi.
Thích hôn môi thuần khiết là như vậy, hai người đều thật cẩn thận, dường như có loại ăn ý nào đó.
Hai người đồng thời rời khỏi môi đối phương, hai gò má Bạch Chỉ Ưu ửng đỏ làm say lòng người, rất đáng yêu, ánh mắt thẹn thùng đang né tránh, không dám nhìn An Cẩn Dật.
An Cẩn Dật vô cùng hiểu rõ người con gái của mình, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, nói nhỏ ở bên tai cô: Bảo bối, đêm nay cứ ngủ trong ngực của anh như vậy đi.
Giọng nói êm ái của An Cẩn Dật như bài hát ru con, một lát sau Bạch Chỉ Ưu đã đi vào giấc ngủ, vẻ mặt rất yên tĩnh.
/65
|