Edit: ღDuღ
Rốt cuộc không chịu nổi, Bạch Chỉ Ưu ôm thân thể An Cẩn Dật, sốt ruột khóc lớn: An Cẩn Dật, anh tỉnh được không, em không có tác dụng đâu, cứu anh không được, còn để mình chật vật như vậy, ô ô xin anh mà, đừng xảy ra chuyện gì được không?
Bạch Chỉ Ưu khóc mệt, dùng tay xoa vệt nước mắt ràn rụa, nhưng tay của cô cũng trầy xướt một mảnh lớn, sau khi lau cả khuôn mặt đều là vết máu đỏ thẳm, nhưng sau khi nước mắt rơi xuống đều biến thành màu đỏ!
Khóc một hồi cô vẫn cõng An Cẩn Dật rời đi một đoạn đường, hiện tại não đại của Bạch Chỉ Ưu đã có chút hôn mê, cô nhìn miệng vết thương của An Cẩn Dật, cuối cùng cúi đầu dùng miệng của mình hút độc cho anh.
Dùng sức mút vào một cái, lại nhổ ra, là máu màu đen!
Động tác như vậy lập lại khoảng bốn lần, Bạch Chỉ Ưu gần như muốn hôn mê.
Bạch Chỉ Ưu khó khăn kéo An Cẩn Dật lên người, hai cánh tay ôm chặt anh, đầu chậm rãi dựa vào trên ngực của anh.
Thật tốt, tim của An Cẩn Dật vẫn đập như trước, làm cho cô an tâm.
Bạch Chỉ Ưu suy yếu lầm bầm: An Cẩn Dật, em nghĩ, nếu như có thể chết cùng một chỗ với anh... Cũng là một chuyện thật tốt, bởi vì anh là người cho em ấm ấp ở giây phút cuối cùng trong sinh mệnh của mình, chỉ đáng tiếc, ngay cả báo đáp cơ hội cũng không có, nếu như... Nếu như chúng ta có thể sống sót, sau này em nhất định ngoan ngoãn nghe lời anh, không trừng mắt với anh, anh nói gì em cũng nghe, nếu như chết, em vẫn hy vọng kiếp sau có thể đến bên cạnh anh...
Cuối cùng mười ngón tay của Bạch Chỉ Ưu và An Cẩn Dật đan nhau, cùng từ thế giới này kéo tới bóng tối.
Nếu có người muốn hỏi Bạch Chỉ Ưu, trên thế giới này chuyện lãng mạn nhất là gì?
Cô nhất định không chút do dự trả lời: Có thể nằm ở trong ngực người mình yêu mến, mười ngón đan xen với anh, tâm liền tâm, cùng một chỗ đi tới đường hoàng tuyền.
Người khi còn sống, có nhiều thời gian ở cùng một chỗ với người yêu, nhưng sợ hãi tiếc nuối chính là, không có cách chết cùng nhau, dù sao người vẫn tham luyến tình yêu trên thế gian, cho dù là chết, cũng muốn kéo dài phần yêu này...
Rốt cuộc không chịu nổi, Bạch Chỉ Ưu ôm thân thể An Cẩn Dật, sốt ruột khóc lớn: An Cẩn Dật, anh tỉnh được không, em không có tác dụng đâu, cứu anh không được, còn để mình chật vật như vậy, ô ô xin anh mà, đừng xảy ra chuyện gì được không?
Bạch Chỉ Ưu khóc mệt, dùng tay xoa vệt nước mắt ràn rụa, nhưng tay của cô cũng trầy xướt một mảnh lớn, sau khi lau cả khuôn mặt đều là vết máu đỏ thẳm, nhưng sau khi nước mắt rơi xuống đều biến thành màu đỏ!
Khóc một hồi cô vẫn cõng An Cẩn Dật rời đi một đoạn đường, hiện tại não đại của Bạch Chỉ Ưu đã có chút hôn mê, cô nhìn miệng vết thương của An Cẩn Dật, cuối cùng cúi đầu dùng miệng của mình hút độc cho anh.
Dùng sức mút vào một cái, lại nhổ ra, là máu màu đen!
Động tác như vậy lập lại khoảng bốn lần, Bạch Chỉ Ưu gần như muốn hôn mê.
Bạch Chỉ Ưu khó khăn kéo An Cẩn Dật lên người, hai cánh tay ôm chặt anh, đầu chậm rãi dựa vào trên ngực của anh.
Thật tốt, tim của An Cẩn Dật vẫn đập như trước, làm cho cô an tâm.
Bạch Chỉ Ưu suy yếu lầm bầm: An Cẩn Dật, em nghĩ, nếu như có thể chết cùng một chỗ với anh... Cũng là một chuyện thật tốt, bởi vì anh là người cho em ấm ấp ở giây phút cuối cùng trong sinh mệnh của mình, chỉ đáng tiếc, ngay cả báo đáp cơ hội cũng không có, nếu như... Nếu như chúng ta có thể sống sót, sau này em nhất định ngoan ngoãn nghe lời anh, không trừng mắt với anh, anh nói gì em cũng nghe, nếu như chết, em vẫn hy vọng kiếp sau có thể đến bên cạnh anh...
Cuối cùng mười ngón tay của Bạch Chỉ Ưu và An Cẩn Dật đan nhau, cùng từ thế giới này kéo tới bóng tối.
Nếu có người muốn hỏi Bạch Chỉ Ưu, trên thế giới này chuyện lãng mạn nhất là gì?
Cô nhất định không chút do dự trả lời: Có thể nằm ở trong ngực người mình yêu mến, mười ngón đan xen với anh, tâm liền tâm, cùng một chỗ đi tới đường hoàng tuyền.
Người khi còn sống, có nhiều thời gian ở cùng một chỗ với người yêu, nhưng sợ hãi tiếc nuối chính là, không có cách chết cùng nhau, dù sao người vẫn tham luyến tình yêu trên thế gian, cho dù là chết, cũng muốn kéo dài phần yêu này...
/65
|