Edit: Du
Qua thật lâu, An Cẩn Dật mới mở miệng nói chuyện, giọng nói của anh lành lạnh như đao phong, dường như có thể bóp nát trái tim người!
Không phải khu vực phía sau núi đã sớm kêu mấy người xử lý sao? Vì sao còn có rắn độc xuất hiện?
Tất cả mọi người thở mạnh cũng không dám, chỉ là vẻ mặt càng cung kính, đầu rủ xuống thấp hơn.
Có phải mấy người muốn hại chết vị hôn thê của tôi? Hoặc là nói, kỳ thật muốn để tôi chết, phải không hả?
Dứt lời, bàn tay An Cẩn Dật hung hăng đập mạnh trên mặt bàn, phát ra một âm thanh nặng nề: Ầm.
Phù phù một tiếng, mấy người đàn ông mặc âu phục nam đồng loạt quỳ xuống, giọng nói nghiêm túc: Làm việc bất lực, xin điện hạ xử tội!
Nếu như vị hôn thê của tôi có chuyện, mạng của mấy người đền tội được sao! Cút ra ngoài cho tôi! Phẫn nộ quát một tiếng, người đàn ông mặc âu phục vội vàng rời khỏi thư phòng.
An Cẩn Dật không có trách tội họ vì biết rõ bọn họ vẫn luôn tận tâm tận lực làm việc cho mình, lần này sơ sẩy cũng chỉ cho một cảnh cáo mà thôi. Bắt họ chết, cũng không phải biện pháp khiến người thuần phục.
Ở thư phòng ngốc một lát, An Cẩn Dật mới trở về phòng.
Mở cửa, trong phòng không có người, một giây sau anh liền thấy một bóng người lén lút đi theo vách tường, sau đó! Có người lấy tay che kín ánh mắt của anh!
Đoán xem tôi là ai?
Giọng nói nghịch ngợm như vậy, An Cẩn Dật không cần động đầu ngón chân cũng đoán được là Bạch Chỉ Ưu!
Là bà xã của anh! An Cẩn Dật không cần suy nghĩ trả lời.
Đột nhiên Bạch Chỉ Ưu nhón chân lên, tay kia vòng qua cổ An Cẩn Dật, hung dữ hỏi: Bà xã anh là ai?
Là một người ngốc nhất trên thế giới này, Bạch Chỉ Ưu.
Bạch Chỉ Ưu không khỏi đỏ mặt, tiếp tục 'Đe dọa', Không được nói bậy, không có nhẫn không có đăng ký, sao có thể nói là bà xã chứ!
Có con với nhau là được. Vừa dứt lời, An Cẩn Dật nhanh như chớp ôm ngang Bạch Chỉ Ưu, sau đó ném tới trên giường.
Qua thật lâu, An Cẩn Dật mới mở miệng nói chuyện, giọng nói của anh lành lạnh như đao phong, dường như có thể bóp nát trái tim người!
Không phải khu vực phía sau núi đã sớm kêu mấy người xử lý sao? Vì sao còn có rắn độc xuất hiện?
Tất cả mọi người thở mạnh cũng không dám, chỉ là vẻ mặt càng cung kính, đầu rủ xuống thấp hơn.
Có phải mấy người muốn hại chết vị hôn thê của tôi? Hoặc là nói, kỳ thật muốn để tôi chết, phải không hả?
Dứt lời, bàn tay An Cẩn Dật hung hăng đập mạnh trên mặt bàn, phát ra một âm thanh nặng nề: Ầm.
Phù phù một tiếng, mấy người đàn ông mặc âu phục nam đồng loạt quỳ xuống, giọng nói nghiêm túc: Làm việc bất lực, xin điện hạ xử tội!
Nếu như vị hôn thê của tôi có chuyện, mạng của mấy người đền tội được sao! Cút ra ngoài cho tôi! Phẫn nộ quát một tiếng, người đàn ông mặc âu phục vội vàng rời khỏi thư phòng.
An Cẩn Dật không có trách tội họ vì biết rõ bọn họ vẫn luôn tận tâm tận lực làm việc cho mình, lần này sơ sẩy cũng chỉ cho một cảnh cáo mà thôi. Bắt họ chết, cũng không phải biện pháp khiến người thuần phục.
Ở thư phòng ngốc một lát, An Cẩn Dật mới trở về phòng.
Mở cửa, trong phòng không có người, một giây sau anh liền thấy một bóng người lén lút đi theo vách tường, sau đó! Có người lấy tay che kín ánh mắt của anh!
Đoán xem tôi là ai?
Giọng nói nghịch ngợm như vậy, An Cẩn Dật không cần động đầu ngón chân cũng đoán được là Bạch Chỉ Ưu!
Là bà xã của anh! An Cẩn Dật không cần suy nghĩ trả lời.
Đột nhiên Bạch Chỉ Ưu nhón chân lên, tay kia vòng qua cổ An Cẩn Dật, hung dữ hỏi: Bà xã anh là ai?
Là một người ngốc nhất trên thế giới này, Bạch Chỉ Ưu.
Bạch Chỉ Ưu không khỏi đỏ mặt, tiếp tục 'Đe dọa', Không được nói bậy, không có nhẫn không có đăng ký, sao có thể nói là bà xã chứ!
Có con với nhau là được. Vừa dứt lời, An Cẩn Dật nhanh như chớp ôm ngang Bạch Chỉ Ưu, sau đó ném tới trên giường.
/65
|