Edit: Du
Lúc tan học đột nhiên trời đổ cơn mưa to, An Cẩn Dật và Bạch Chỉ Ưu đứng ở cửa trường học tránh mưa chờ người chạy xe ra.
Bạch Chỉ Ưu bị An Cẩn Dật kéo, đầu tựa ở trước ngực của anh.
Đột nhiên, Bạch Chỉ Ưu duỗi ra một tay, lòng bàn tay mở ra hướng lên trên, đi đón những hạt mưa rơi xuống từ phía trên.
Àizzz, bảo bối em làm gì đó, như vậy rất dễ làm ướt quần áo đấy. An Cẩn Dật vội vàng kéo tay của cô về, chà xát trong lòng bàn tay của mình.
Ay nha, không có chuyện gì đâu..., sao anh lải nhải dài dòng như ông cụ non vậy. Bạch Chỉ Ưu che miệng cười trộm, sau đó lại duỗi hai cánh tay đi đón mưa, ánh mắt thâm thúy như đang nhớ lại cái gì, cô chậm rãi nói: Trước kia lúc em còn ở cô nhi viện, có đôi khi nghịch ngợm, gây chuyện, viện trưởng sẽ phạt em đứng ngoài hành lang, không cho em ăn cơm, lúc em khát nước hay đối bụng, sẽ lấy tay hứng nước mưa để uống, sau đó thì cảm thấy mùi vị của nước mưa thật ngọt, không tin anh thử xem.
Hai cánh tay của Bạch Chỉ Ưu cẩn thận hứng nước mưa, nâng lên đưa vào bên miệng An Cẩn Dật.
An Cẩn Dật nhìn Bạch Chỉ Ưu, sau đó cúi đầu chậm rãi hút nước mưa trong tay cô.
Bạch Chỉ Ưu lắc lắc tay, kích động hỏi: Như thế nào? Mùi vị không tệ chứ?
An Cẩn Dật hé mắt, cười gật đầu, Rất ngọt uống rất ngon.
Câu nói đầu tiên đã chọc cho Bạch Chỉ Ưu cười rồi, vui vẻ giống như đứa bé.
Nhìn Bạch Chỉ Ưu cười đến đôi má đỏ rực, An Cẩn Dật không nhịn được cúi đầu muốn hôn cô.
Chị dâu! Chị dâu! An Xảo Yên đúng lúc phá vỡ cảnh thân mật của hai người.
Sắc mặt củaAn Cẩn Dật có chút đen, rõ ràng rất khó chịu bị cắt ngang.
Lúc tan học đột nhiên trời đổ cơn mưa to, An Cẩn Dật và Bạch Chỉ Ưu đứng ở cửa trường học tránh mưa chờ người chạy xe ra.
Bạch Chỉ Ưu bị An Cẩn Dật kéo, đầu tựa ở trước ngực của anh.
Đột nhiên, Bạch Chỉ Ưu duỗi ra một tay, lòng bàn tay mở ra hướng lên trên, đi đón những hạt mưa rơi xuống từ phía trên.
Àizzz, bảo bối em làm gì đó, như vậy rất dễ làm ướt quần áo đấy. An Cẩn Dật vội vàng kéo tay của cô về, chà xát trong lòng bàn tay của mình.
Ay nha, không có chuyện gì đâu..., sao anh lải nhải dài dòng như ông cụ non vậy. Bạch Chỉ Ưu che miệng cười trộm, sau đó lại duỗi hai cánh tay đi đón mưa, ánh mắt thâm thúy như đang nhớ lại cái gì, cô chậm rãi nói: Trước kia lúc em còn ở cô nhi viện, có đôi khi nghịch ngợm, gây chuyện, viện trưởng sẽ phạt em đứng ngoài hành lang, không cho em ăn cơm, lúc em khát nước hay đối bụng, sẽ lấy tay hứng nước mưa để uống, sau đó thì cảm thấy mùi vị của nước mưa thật ngọt, không tin anh thử xem.
Hai cánh tay của Bạch Chỉ Ưu cẩn thận hứng nước mưa, nâng lên đưa vào bên miệng An Cẩn Dật.
An Cẩn Dật nhìn Bạch Chỉ Ưu, sau đó cúi đầu chậm rãi hút nước mưa trong tay cô.
Bạch Chỉ Ưu lắc lắc tay, kích động hỏi: Như thế nào? Mùi vị không tệ chứ?
An Cẩn Dật hé mắt, cười gật đầu, Rất ngọt uống rất ngon.
Câu nói đầu tiên đã chọc cho Bạch Chỉ Ưu cười rồi, vui vẻ giống như đứa bé.
Nhìn Bạch Chỉ Ưu cười đến đôi má đỏ rực, An Cẩn Dật không nhịn được cúi đầu muốn hôn cô.
Chị dâu! Chị dâu! An Xảo Yên đúng lúc phá vỡ cảnh thân mật của hai người.
Sắc mặt củaAn Cẩn Dật có chút đen, rõ ràng rất khó chịu bị cắt ngang.
/65
|