Cô không chỉ lo lắng quan tâm tới những chuyện nhỏ nhặt cho Lương Dần như vậy, nhưng hắn không coi trọng cô, ép cô đi tới tình cảnh chật vật như vậy.
Vạn Tố Y cúi đầu ăn bánh mì, viền mắt hơi ửng đỏ nhưng cố gắng che giấu. Chỉ có điều trong nháy mắt khi nghiêng đầu nhìn qua, Mạnh Kiều Dịch đã thấy được.
"Bánh mì nhà này ăn rất ngon, nhưng không ăn ngon đến mức có thể làm em phát khóc chứ?" Mạnh Kiều Dịch thấy cô khóc thì trêu ghẹo.
Vạn Tố Y vội lau nước mắt và ngẩng đầu nhìn anh. Nụ cười mỉm trên mặt anh dường như có thể dễ dàng xóa nhòa nỗi đau trong lòng người khác.
Vạn Tố Y cúi mặt không nhìn Mạnh Kiều Dịch nữa, môi khẽ cười: "Nó ăn thật sự rất ngon."
Hai câu này bất ngờ làm dịu bầu không khí trong xe. Mạnh Kiều Dịch mỉm cười mà không để cho Vạn Tố Y thấy được.
Vạn Tố Y nghiêm túc ăn cái bánh mì trong tay, cô đã mua bánh mì ở nhà này rất nhiều lần, nhưng bản thân chưa bao giờ ăn cả.
Từ đây đến Hải Viên phải tốn hơn một giờ. Vạn Tố Y cũng ăn một ổ bánh này hơn một giờ.
Mạnh Kiều Dịch không lái xe vào trong, mà dừng ở ngoài sân, xuống xe nhìn cô tiện tay ném túi bánh mì vào thùng rác, anh cảm thấy rất sung sướng, mỉm cười và nói: "Nếu em thích, sau này tôi sẽ thường xuyên mua về cho em."
Vạn Tố Y ngẩng đầu nhìn Mạnh Kiều Dịch, cô không từ chối khi nghe được sự nuông chiều trong giọng nói của anh: "Được."
Mạnh Kiều Dịch thấy Vạn Tố Y nói xong thì đứng ngây ra, bèn giơ tay ra, tươi cười nói: "Bà chủ Mạnh, chúng ta nên về nhà thôi."
"Em còn không chịu đi vào à?" Ngón tay Mạnh Kiều Dịch chuyển động: "Hay là để tôi qua bế em vào vậy?"
Vạn Tố Y không nhịn được cười, nắm tay anh. Hai người cùng đi vào nhà.
Dưới ánh trăng sáng và những vì sao rải rác, hai người thân mật nắm tay nhau bước đi, cảnh tượng không biết đẹp tới mức nào. Chỉ tiếc rằng, ở trong mắt Lương Dần những điều này lại không quá tuyệt vời như vậy.
Ngày hôm nay, sau khi nhìn thấy Vạn Tố Y ở trong nhà tang lễ, hắn không rời đi mà định tìm một cơ hội tiếp tục trò chuyện với cô. Nhưng hết giờ làm, hắn không chỉ đợi được một mình Vạn Tố Y. Khi nhìn thấy cô và Mạnh Kiều Dịch lên xe, hắn cũng lái xe đi theo.
Ban đầu, hắn còn nghi ngờ về mối quan hệ giữa Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch, nhưng bây giờ hắn đã hoàn toàn chắc chắn. Nếu không phải là vợ chồng thật sự, bọn họ sẽ không tay nắm tay đi về nhà như vậy.
"Vạn Tố Y, vì sao nhìn thấy cô đi cùng người khác, trong lòng tôi lại khó chịu như vậy chứ?" Lương Dần dựa lưng vào ghế và khẽ lẩm bẩm, trong lòng có cảm giác rất phức tạp.
Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch vừa về đến nhà, Tôn Ích đã chuyển một tập ảnh đến trên chiếc bàn trước mặt hai người: "Cậu chủ, cô chủ, đây là kiểu trang phục đã được ông chủ và bà chủ dưa tới. Hai cô cậu xem, nếu không có vấn đề gì thì ngày mai có thể đến cửa hàng thử đồ."
"Được." Mạnh Kiều Dịch gật đầu, ra hiệu Tôn Ích lui xuống.
Vạn Tố Y liếc nhìn tập ảnh, cơ bản đã biết đó là ảnh gì: "Nhanh như vậy..."
Ngày hôm qua vừa nói sẽ thu xếp chuyện đính hôn, ngày hôm nay đã bắt đầu thử quần áo.
"Đây là hiệu suất làm việc bình thường của nhà họ Mạnh chúng ta, sớm hay muộn cũng vậy thôi." Mạnh Kiều Dịch đưa rất nhiều tấm ảnh cho Vạn Tố Y lựa chọn.
Vạn Tố Y không nói nhiều, xem từng tấm một.
Tốc độ cô lật xem rất nhanh, khi lật xem được tới một nửa, ánh mắt cô dừng lại vài giây trên một chiếc váy màu trắng để hở vai.
"Em thích cái này sao?" Dường như Mạnh Kiều Dịch biết hết về mọi hoạt động của cô.
"Cũng không tệ lắm." Vạn Tố Y không phủ nhận.
Đầu ngón tay Mạnh Kiều Dịch gõ vài cái trên bức ảnh và xác định: "Vậy ngày mai chúng ta tới đây xem thử."
"Ngày mai sao?" Sáng may Vạn Tố Y không cần đi làm, nhưng cô vẫn cảm thấy như vậy quá nhanh.
"Đúng." Mạnh Kiều Dịch trả lời cô một cách chắc chắn.
Vạn Tố Y mím môi nhưng không phản đối: "Vậy chúng ta đi vào buổi sáng đi."
Xem nhiều như vậy cũng chỉ có chiếc váy này hợp mắt với Vạn Tố Y, dù có lật xem tiếp cũng không có cái nào làm cho cô thích cả.
Vạn Tố Y dần dần theo kịp tốc độ của Mạnh Kiều Dịch, hai người đều nhanh chóng quyết định, ngày hôm sau bọn họ thật sự đi tới cửa hàng trang phục cao cấp này để thử đồ.
Khi Mạnh Kiều Dịch xuất hiện ở đây, cửa hàng trưởng lập tức tới tiếp đón, lấy lòng anh: "Ngài Mạnh, sao lần này ngài phải đích thân tới đây thế? Nếu như ngài cần, chúng tôi sẽ lập tức đưa bộ đồ mới nhất qua cho ngài."
Mạnh Kiều Dịch vẫn nắm tay Vạn Tố Y, cúi đầu nhìn cô, trong ánh mắt tươi cười đầy vẻ khoe khoang: "Không cần, lần này tôi tới đây cùng vợ tôi để xem bộ trang phục đính hôn."
"Ngài... sắp đính hôn sao?" Cửa hàng trưởng nghe được tin tức này thì kinh ngạc thiếu chút nữa rớt cằm. Cô ta cảm thấy khó tin khi có người phụ nữ bên cạnh Mạnh Kiều Dịch.
Mạnh Kiều Dịch thản nhiên hỏi ngược cửa hàng trưởng: "Không thể sao?"
"Không, không, tôi sẽ cho người chuẩn bị ngay đây." Cửa hàng trưởng vội lắc đầu, gọi chuyên gia trang phục tốt nhất trong cửa hàng qua.
"Cô Mạnh, mời cô qua bên này." Thái độ của chuyên gia trang phục với Vạn Tố Y thật sự không thể tốt hơn được nữa.
Mạnh Kiều Dịch vẫn nắm tay Vạn Tố Y không buông, đi cùng cô qua đó.
Chuyên gia trang phục lấy bộ trang phục được Vạn Tố Y chọn trúng lúc trước và đưa cho cô xem, còn tâng bốc nói: "Cô Mạnh đúng là tinh mắt. Bộ trang phục này rất có phong cách, hơn nữa còn che đi khuyết điểm của vóc dáng..."
Chuyên gia trang điểm còn chưa nói hết, đã thấy Mạnh Kiều Dịch lạnh lùng nhìn về phía mình, cô ta vội vàng dừng lại. Nhưng anh đã phản đối thẳng thừng, bộ dạng tôi biết rõ dáng người của vợ tôi nhất: "Dáng người của vợ tôi không có khuyết điểm nào cả."
"..."
Lời Mạnh Kiều Dịch nói làm cho Vạn Tố Y sợ hãi, hơi nghiêng người, suýt nữa thì không đứng vững nổi. Cho dù anh có bảo vệ cô cũng không cần bảo vệ tới như thế chứ? Thật giống như anh đã nhìn thấy cơ thể của cô rồi vậy.
Mạnh Kiều Dịch thật sự đã nhìn qua, chỉ có điều Vạn Tố Y không biết mà thôi.
Chuyên gia trang phục ngượng ngùng gật đầu và không dám nhiều lời nữa: "Tôi bảo trợ lý giúp cô Mạnh thay đồ."
Nói xong, cô ta vẫy tay gọi trợ lý của mình đến.
Cô trợ lý được gọi vốn rất vui vẻ. Cô ta nghe được những lời đồn về anh nên đã mong được nhìn thấy dáng vẻ của Mạnh Kiều Dịch từ lâu, nhưng chưa từng nhìn qua người thật. Lần này chính là một cơ hội hiếm có. Nói không chừng, cô ta có thể dây dưa với Mạnh Kiều Dịch thì sao?
Tuy nhiên, khi trợ lý đến nơi thì há hốc mồm.
Cô ta nhìn người phụ nữ bên cạnh Mạnh Kiều Dịch và thấy rất quen mắt, dường như hơi giống với bạn học hồi cấp ba của mình.
"Cô Mạnh, chào cô." Trợ lý La Lệ nhìn về phía Vạn Tố Y thử dò xét.
Vạn Tố Y vừa ngẩng đầu, La Lệ đã sợ hãi lùi lại một bước. Đó thật sự là Vạn Tố Y!
Vạn Tố Y nhìn thấy cô ta cũng sững sờ. Cô đương nhiên còn nhớ La Lệ. Thời kì còn học cấp ba, cô ta nổi tiếng to mồm. Trước đây khi Vạn Tố Y gả cho Lương Dần, chính cô ta đã tuyên truyền khắp nơi, nói Vạn Tố Y vì tiền của nhà họ Lương mới cưới một người đàn ông đã có con. Vì thế, trong mấy lần tham gia họp mặt cấp 3, Vạn Tố Y từng bị bạn học ngầm mỉa mai.
"Tố Y, là bạn à..." La Lệ nhìn chằm chằm vào Vạn Tố Y, vẻ tươi cười cũng trở nên hơi ngượng ngùng, cả người đều đổ mồ hôi lạnh.
Cô ta không biết tình hình bây giờ thế nào, nhưng cô ta lo lắng Vạn Tố Y sẽ cố ý bắt chẹt mình. Dù sao, trước đây cô ta đã từng không khách sáo với Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y cúi đầu ăn bánh mì, viền mắt hơi ửng đỏ nhưng cố gắng che giấu. Chỉ có điều trong nháy mắt khi nghiêng đầu nhìn qua, Mạnh Kiều Dịch đã thấy được.
"Bánh mì nhà này ăn rất ngon, nhưng không ăn ngon đến mức có thể làm em phát khóc chứ?" Mạnh Kiều Dịch thấy cô khóc thì trêu ghẹo.
Vạn Tố Y vội lau nước mắt và ngẩng đầu nhìn anh. Nụ cười mỉm trên mặt anh dường như có thể dễ dàng xóa nhòa nỗi đau trong lòng người khác.
Vạn Tố Y cúi mặt không nhìn Mạnh Kiều Dịch nữa, môi khẽ cười: "Nó ăn thật sự rất ngon."
Hai câu này bất ngờ làm dịu bầu không khí trong xe. Mạnh Kiều Dịch mỉm cười mà không để cho Vạn Tố Y thấy được.
Vạn Tố Y nghiêm túc ăn cái bánh mì trong tay, cô đã mua bánh mì ở nhà này rất nhiều lần, nhưng bản thân chưa bao giờ ăn cả.
Từ đây đến Hải Viên phải tốn hơn một giờ. Vạn Tố Y cũng ăn một ổ bánh này hơn một giờ.
Mạnh Kiều Dịch không lái xe vào trong, mà dừng ở ngoài sân, xuống xe nhìn cô tiện tay ném túi bánh mì vào thùng rác, anh cảm thấy rất sung sướng, mỉm cười và nói: "Nếu em thích, sau này tôi sẽ thường xuyên mua về cho em."
Vạn Tố Y ngẩng đầu nhìn Mạnh Kiều Dịch, cô không từ chối khi nghe được sự nuông chiều trong giọng nói của anh: "Được."
Mạnh Kiều Dịch thấy Vạn Tố Y nói xong thì đứng ngây ra, bèn giơ tay ra, tươi cười nói: "Bà chủ Mạnh, chúng ta nên về nhà thôi."
"Em còn không chịu đi vào à?" Ngón tay Mạnh Kiều Dịch chuyển động: "Hay là để tôi qua bế em vào vậy?"
Vạn Tố Y không nhịn được cười, nắm tay anh. Hai người cùng đi vào nhà.
Dưới ánh trăng sáng và những vì sao rải rác, hai người thân mật nắm tay nhau bước đi, cảnh tượng không biết đẹp tới mức nào. Chỉ tiếc rằng, ở trong mắt Lương Dần những điều này lại không quá tuyệt vời như vậy.
Ngày hôm nay, sau khi nhìn thấy Vạn Tố Y ở trong nhà tang lễ, hắn không rời đi mà định tìm một cơ hội tiếp tục trò chuyện với cô. Nhưng hết giờ làm, hắn không chỉ đợi được một mình Vạn Tố Y. Khi nhìn thấy cô và Mạnh Kiều Dịch lên xe, hắn cũng lái xe đi theo.
Ban đầu, hắn còn nghi ngờ về mối quan hệ giữa Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch, nhưng bây giờ hắn đã hoàn toàn chắc chắn. Nếu không phải là vợ chồng thật sự, bọn họ sẽ không tay nắm tay đi về nhà như vậy.
"Vạn Tố Y, vì sao nhìn thấy cô đi cùng người khác, trong lòng tôi lại khó chịu như vậy chứ?" Lương Dần dựa lưng vào ghế và khẽ lẩm bẩm, trong lòng có cảm giác rất phức tạp.
Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch vừa về đến nhà, Tôn Ích đã chuyển một tập ảnh đến trên chiếc bàn trước mặt hai người: "Cậu chủ, cô chủ, đây là kiểu trang phục đã được ông chủ và bà chủ dưa tới. Hai cô cậu xem, nếu không có vấn đề gì thì ngày mai có thể đến cửa hàng thử đồ."
"Được." Mạnh Kiều Dịch gật đầu, ra hiệu Tôn Ích lui xuống.
Vạn Tố Y liếc nhìn tập ảnh, cơ bản đã biết đó là ảnh gì: "Nhanh như vậy..."
Ngày hôm qua vừa nói sẽ thu xếp chuyện đính hôn, ngày hôm nay đã bắt đầu thử quần áo.
"Đây là hiệu suất làm việc bình thường của nhà họ Mạnh chúng ta, sớm hay muộn cũng vậy thôi." Mạnh Kiều Dịch đưa rất nhiều tấm ảnh cho Vạn Tố Y lựa chọn.
Vạn Tố Y không nói nhiều, xem từng tấm một.
Tốc độ cô lật xem rất nhanh, khi lật xem được tới một nửa, ánh mắt cô dừng lại vài giây trên một chiếc váy màu trắng để hở vai.
"Em thích cái này sao?" Dường như Mạnh Kiều Dịch biết hết về mọi hoạt động của cô.
"Cũng không tệ lắm." Vạn Tố Y không phủ nhận.
Đầu ngón tay Mạnh Kiều Dịch gõ vài cái trên bức ảnh và xác định: "Vậy ngày mai chúng ta tới đây xem thử."
"Ngày mai sao?" Sáng may Vạn Tố Y không cần đi làm, nhưng cô vẫn cảm thấy như vậy quá nhanh.
"Đúng." Mạnh Kiều Dịch trả lời cô một cách chắc chắn.
Vạn Tố Y mím môi nhưng không phản đối: "Vậy chúng ta đi vào buổi sáng đi."
Xem nhiều như vậy cũng chỉ có chiếc váy này hợp mắt với Vạn Tố Y, dù có lật xem tiếp cũng không có cái nào làm cho cô thích cả.
Vạn Tố Y dần dần theo kịp tốc độ của Mạnh Kiều Dịch, hai người đều nhanh chóng quyết định, ngày hôm sau bọn họ thật sự đi tới cửa hàng trang phục cao cấp này để thử đồ.
Khi Mạnh Kiều Dịch xuất hiện ở đây, cửa hàng trưởng lập tức tới tiếp đón, lấy lòng anh: "Ngài Mạnh, sao lần này ngài phải đích thân tới đây thế? Nếu như ngài cần, chúng tôi sẽ lập tức đưa bộ đồ mới nhất qua cho ngài."
Mạnh Kiều Dịch vẫn nắm tay Vạn Tố Y, cúi đầu nhìn cô, trong ánh mắt tươi cười đầy vẻ khoe khoang: "Không cần, lần này tôi tới đây cùng vợ tôi để xem bộ trang phục đính hôn."
"Ngài... sắp đính hôn sao?" Cửa hàng trưởng nghe được tin tức này thì kinh ngạc thiếu chút nữa rớt cằm. Cô ta cảm thấy khó tin khi có người phụ nữ bên cạnh Mạnh Kiều Dịch.
Mạnh Kiều Dịch thản nhiên hỏi ngược cửa hàng trưởng: "Không thể sao?"
"Không, không, tôi sẽ cho người chuẩn bị ngay đây." Cửa hàng trưởng vội lắc đầu, gọi chuyên gia trang phục tốt nhất trong cửa hàng qua.
"Cô Mạnh, mời cô qua bên này." Thái độ của chuyên gia trang phục với Vạn Tố Y thật sự không thể tốt hơn được nữa.
Mạnh Kiều Dịch vẫn nắm tay Vạn Tố Y không buông, đi cùng cô qua đó.
Chuyên gia trang phục lấy bộ trang phục được Vạn Tố Y chọn trúng lúc trước và đưa cho cô xem, còn tâng bốc nói: "Cô Mạnh đúng là tinh mắt. Bộ trang phục này rất có phong cách, hơn nữa còn che đi khuyết điểm của vóc dáng..."
Chuyên gia trang điểm còn chưa nói hết, đã thấy Mạnh Kiều Dịch lạnh lùng nhìn về phía mình, cô ta vội vàng dừng lại. Nhưng anh đã phản đối thẳng thừng, bộ dạng tôi biết rõ dáng người của vợ tôi nhất: "Dáng người của vợ tôi không có khuyết điểm nào cả."
"..."
Lời Mạnh Kiều Dịch nói làm cho Vạn Tố Y sợ hãi, hơi nghiêng người, suýt nữa thì không đứng vững nổi. Cho dù anh có bảo vệ cô cũng không cần bảo vệ tới như thế chứ? Thật giống như anh đã nhìn thấy cơ thể của cô rồi vậy.
Mạnh Kiều Dịch thật sự đã nhìn qua, chỉ có điều Vạn Tố Y không biết mà thôi.
Chuyên gia trang phục ngượng ngùng gật đầu và không dám nhiều lời nữa: "Tôi bảo trợ lý giúp cô Mạnh thay đồ."
Nói xong, cô ta vẫy tay gọi trợ lý của mình đến.
Cô trợ lý được gọi vốn rất vui vẻ. Cô ta nghe được những lời đồn về anh nên đã mong được nhìn thấy dáng vẻ của Mạnh Kiều Dịch từ lâu, nhưng chưa từng nhìn qua người thật. Lần này chính là một cơ hội hiếm có. Nói không chừng, cô ta có thể dây dưa với Mạnh Kiều Dịch thì sao?
Tuy nhiên, khi trợ lý đến nơi thì há hốc mồm.
Cô ta nhìn người phụ nữ bên cạnh Mạnh Kiều Dịch và thấy rất quen mắt, dường như hơi giống với bạn học hồi cấp ba của mình.
"Cô Mạnh, chào cô." Trợ lý La Lệ nhìn về phía Vạn Tố Y thử dò xét.
Vạn Tố Y vừa ngẩng đầu, La Lệ đã sợ hãi lùi lại một bước. Đó thật sự là Vạn Tố Y!
Vạn Tố Y nhìn thấy cô ta cũng sững sờ. Cô đương nhiên còn nhớ La Lệ. Thời kì còn học cấp ba, cô ta nổi tiếng to mồm. Trước đây khi Vạn Tố Y gả cho Lương Dần, chính cô ta đã tuyên truyền khắp nơi, nói Vạn Tố Y vì tiền của nhà họ Lương mới cưới một người đàn ông đã có con. Vì thế, trong mấy lần tham gia họp mặt cấp 3, Vạn Tố Y từng bị bạn học ngầm mỉa mai.
"Tố Y, là bạn à..." La Lệ nhìn chằm chằm vào Vạn Tố Y, vẻ tươi cười cũng trở nên hơi ngượng ngùng, cả người đều đổ mồ hôi lạnh.
Cô ta không biết tình hình bây giờ thế nào, nhưng cô ta lo lắng Vạn Tố Y sẽ cố ý bắt chẹt mình. Dù sao, trước đây cô ta đã từng không khách sáo với Vạn Tố Y.
/513
|