Vạn Tố Y chờ Mạnh Kiều Dịch trả lời, nhưng cô đợi được không phải là câu trả lời của anh, mà anh trực tiếp mở cửa phòng tắm.
"Em lấy..."
Mạnh Kiều Dịch mới nói được hai từ, Vạn Tố Y đang nghe được tiếng cửa phòng tắm mở thì lập tức quay lại.
Mạnh Kiều Dịch nhìn cô bối rối, dáng lưng cứng đờ, anh ngừng nói, đi chân trần về phía cô.
Cho dù tiếng bước chân của anh không quá lớn, nhưng Vạn Tố Y đang hồi hộp vẫn có thể nghe được tiếng bước chân của anh giẫm trên sàn nước. Cô đứng đờ người tại chỗ mà không dám nhúc nhích.
Mạnh Kiều Dịch đặt một tay lên vai Vạn Tố Y mà cô vẫn không dám động đậy. Lúc này, anh cúi đầu nói với cô, giọng nói có vài phần dụ dỗ: "Vì sao em quay lưng về phía tôi thế?"
"Anh gọi tôi có việc gì vậy?" Mạnh Kiều Dịch hỏi một đằng Vạn Tố Y trả lời một nẻo, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe thật bình tĩnh.
Lúc này, cô làm sao có thể dám xoay người chứ? Cô tất nhiên chỉ có thể đứng ở đó mà chờ Mạnh Kiều Dịch hóa giải bầu không khí xấu hổ này.
Mạnh Kiều Dịch rụt tay lại, theo bản năng cô cũng co vai lại. Giọng nói dễ nghe của anh vang lên bên tai: "Tôi quên lấy áo ngủ, em lấy giúp tôi đi."
"Phải... Phải vậy không? Nó ở... ở đâu?" Vạn Tố Y hiếm khi nói chuyện có phần ngốc nghếch như vậy.
"Trong ngăn thứ hai trong tủ quần áo." Mạnh Kiều Dịch dường như rất hiểu rõ về mọi thứ xếp đặt trong phòng của Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y gật đầu, tính lập tức ra ngoài, nhưng cô đi quá gấp mà không để ý tới vệt nước dưới chân nên trượt chân ngã về phía sau. Thật may là Mạnh Kiều Dịch đã nhanh chóng đỡ được cô.
Cơ thể ẩm ướt của Mạnh Kiều Dịch ở phía trên, ánh mắt cô đối diện với phần thắt lưng được quấn khăn tắm của anh. Cô khẩn trương nên muốn thò tay nắm lấy cái gì đó, thiếu chút nữa đã nắm phải chiếc khăn tắm của anh. Nhưng Mạnh Kiều Dịch đã giữ cô bằng một tay, nhanh chóng đỡ cho cô đứng thẳng mà không hề cúi người.
Mặt Vạn Tố Y áp vào trong ngực của anh, thậm chí có thể cảm nhận được hơi nước trên người anh. Vạn Tố Y rất khẩn trương, duy trì tư thế của mình mà căn bản cũng không dám động đậy, thậm chí cũng không có dũng khí ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Tiếp tục như vậy nữa, tôi không thể bảo đảm sẽ không làm gì với em đâu đấy!" Tay Mạnh Kiều Dịch ôm chặt lấy vai của Vạn Tố Y, giọng nói có hơi khàn khàn.
Vạn Tố Y tránh khỏi vòng tay của anh, cố gắng đứng vững và đi ra ngoài: "Tôi... Tôi lấy áo ngủ cho anh."
Vạn Tố Y trực tiếp đi thẳng tới trước tủ quần áo, cô đỏ mặt không dám nghĩ gì nữa, chỉ lo tìm quần áo.
Mạnh Kiều Dịch ở trong phòng tắm chờ Vạn Tố Y, trên mặt vẫn còn mỉm cười. Không bao lâu, cánh cửa hé mở, một bàn tay thò qua kẽ hở, trực tiếp đưa quần áo tới trước mặt anh: "Anh cầm đi..."
Mạnh Kiều Dịch cầm áo ngủ của mình, không biết có phải cố ý hay không mà đầu ngón tay anh lướt qua đầu ngón tay của cô. Vạn Tố Y không nhịn được khẽ run lên.
Vạn Tố Y đưa quần áo cho Mạnh Kiều Dịch xong thì lập tức trở về phòng ngủ.
Cô cố ép trái tim đang hồi hộp đập loạn của mình phải bình tĩnh lại, cố gắng không nghĩ tới những chuyện mình vừa làm.
Đã mấy ngày nay cô không cập nhật, trong những bình luận kia đều nghi ngờ không biết có phải cô lại biến mất lần nữa không.
Vạn Tố Y trả lời một trong những bình luận của người hâm mộ thật sự thích mình, xem như báo cho mọi người biết cô không biến mất.
Cô nhìn câu trả lời, khi chuẩn bị trả lời thêm một vài người bạn trên mạng thì Mạnh Kiều Dịch đi từ trong ra...
Đồ ngủ mặc trên người anh là loại vải lụa màu đen, trông rất rộng rãi thoải mái.
Vạn Tố Y nhìn anh và thật sự khó tưởng tượng được người đàn ông nào có dáng vẻ hoàn hảo như vậy, ngay cả mặc áo ngủ cũng đẹp mắt. Rõ ràng chỉ là chiếc áo ngủ rộng rãi bình thường, nhưng khi mặc ở trên người anh lộ ra vẻ sang trọng.
"Em đang nhìn tôi sao?" Mạnh Kiều Dịch ngồi xuống bên cạnh Vạn Tố Y, khẽ xoa đầu cô.
Vạn Tố Y cười gượng: "Anh mặc đồ ngủ cũng rất đẹp..."
Nói xong, cô đã mím môi, dường như hơi hối hận khi mình nói ra điều này.
"Tôi đi tắm đây." Vạn Tố Y tìm cho mình một lý do để tạm thời tránh mặt Mạnh Kiều Dịch.
Mạnh Kiều Dịch không ngăn cản cô, chỉ ngồi ở bên giường chờ cô.
Vạn Tố Y ở trong phòng tắm rất lâu, đến khi cô đi ra, Mạnh Kiều Dịch vẫn chưa ngủ, chỉ từ tư thế ngồi bên giường đổi thành ngồi dựa lưng vào thành giường, xem tập tài liệu trong tay.
Vạn Tố Y đứng ở cửa phòng tắm nhìn anh lật tài liệu. Mấy ngày nay, những chuyện vặt này vốn thường xuyên xuất hiện, lúc này cô nhìn thấy lại có thể cảm nhận được cảm giác thân mật giữa hai vợ chồng cùng giường cùng gối. Trong ba năm của cuộc hôn nhân trước đó, cô chưa từng có cảm giác này.
Trong cuộc hôn nhân giữa cô và Lương Dần, hai người chưa bao giờ ở trong một gian phòng. Cô từng cho rằng một ngày nào đó mình sẽ khiến Lương Dần cảm động, nhưng sau khi bọn họ ly hôn, trong phòng ngủ của cô trước đó đã tràn ngập dấu vết của hắn và Lý Nhược Hàm.
Vạn Tố Y đứng ngây ra đó, trên đầu còn quấn khăn.
Mạnh Kiều Dịch ngước mắt lên thì nhìn thấy hình ảnh này, không nhịn được cười: "Hôm nay hơi lạnh, em qua đây nhanh, kẻo đông cứng bây giờ."
Vạn Tố Y lấy lại tinh thần, gật đầu với Mạnh Kiều Dịch và đi tới bên giường, nằm ở một phía khác.
Mạnh Kiều Dịch nghiêng đầu nhìn cô, một tay thử sờ vào tóc cô: "Sao em không sấy tóc đi?"
"Tôi quen ngủ như thế rồi." Vạn Tố Y tìm một lý do rất gượng ép.
"Lâu ngày sẽ đau đầu đấy." Mạnh Kiều Dịch không hỏi ý kiến của Vạn Tố Y, vén chăn đi vào phòng tắm. Lúc đi ra, trên tay anh có thêm một cái khăn tắm và máy sấy.
Vạn Tố Y ngồi dậy, có vài phần thỏa hiệp muốn nhận lấy đồ từ trong tay của Mạnh Kiều Dịch, nhưng anh đã trực tiếp mở máy sấy và sấy tóc cho cô mà không nói gì cả.
Đầu của Vạn Tố Y theo tay của Mạnh Kiều Dịch hết nghiêng về trước lại ngửa ra sau. Thấy động tác của Mạnh Kiều Dịch không quen tay, Vạn Tố Y không khó cảm nhận được từ trước tới nay anh ít khi làm giúp người khác chuyện này.
Động tác của anh rất cẩn thận, giống như sợ làm cô đau. Vạn Tố mặc cho anh ấy sấy tóc, mãi đến khi anh cảm thấy ổn mới thả tay.
Khi Vạn Tố Y lại chui vào trong chăn, cảm giác ấm áp bên cạnh làm người ta thật muốn dựa sát vào.
Mạnh Kiều Dịch đặt một tay lên thắt lưng cô, mặt nhìn lưng cô khẽ nói: "Chúc ngủ ngon."
"Chúc ngủ ngon." Vạn Tố Y nói với anh có phần không tự nhiên.
Tối nay, Vạn Tố Y đã quen với cảm giác có Mạnh Kiều Dịch bên cạnh, cũng không xuất hiện tình trạng mất ngủ như đêm qua.
Sáng sớm hôm sau, Mạnh Kiều Dịch thức dậy sớm hơn Vạn Tố Y. Anh chống một tay đỡ đầu, lặng lẽ nhìn gương mặt của Vạn Tố Y khi đang ngủ, từ từ cúi xuống và hôn lên khóe miệng cô rất dịu dàng.
Ban đầu chỉ là một nụ hôn nhẹ, nhưng khi môi anh chạm vào môi cô, cô chậm rãi mở mắt ra. Anh khẽ cười, dứt khoát hôn sâu.
Kỳ lạ là Vạn Tố Y đáp trả, những bờ môi chạm nhau rất dịu dàng.
"Em lấy..."
Mạnh Kiều Dịch mới nói được hai từ, Vạn Tố Y đang nghe được tiếng cửa phòng tắm mở thì lập tức quay lại.
Mạnh Kiều Dịch nhìn cô bối rối, dáng lưng cứng đờ, anh ngừng nói, đi chân trần về phía cô.
Cho dù tiếng bước chân của anh không quá lớn, nhưng Vạn Tố Y đang hồi hộp vẫn có thể nghe được tiếng bước chân của anh giẫm trên sàn nước. Cô đứng đờ người tại chỗ mà không dám nhúc nhích.
Mạnh Kiều Dịch đặt một tay lên vai Vạn Tố Y mà cô vẫn không dám động đậy. Lúc này, anh cúi đầu nói với cô, giọng nói có vài phần dụ dỗ: "Vì sao em quay lưng về phía tôi thế?"
"Anh gọi tôi có việc gì vậy?" Mạnh Kiều Dịch hỏi một đằng Vạn Tố Y trả lời một nẻo, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe thật bình tĩnh.
Lúc này, cô làm sao có thể dám xoay người chứ? Cô tất nhiên chỉ có thể đứng ở đó mà chờ Mạnh Kiều Dịch hóa giải bầu không khí xấu hổ này.
Mạnh Kiều Dịch rụt tay lại, theo bản năng cô cũng co vai lại. Giọng nói dễ nghe của anh vang lên bên tai: "Tôi quên lấy áo ngủ, em lấy giúp tôi đi."
"Phải... Phải vậy không? Nó ở... ở đâu?" Vạn Tố Y hiếm khi nói chuyện có phần ngốc nghếch như vậy.
"Trong ngăn thứ hai trong tủ quần áo." Mạnh Kiều Dịch dường như rất hiểu rõ về mọi thứ xếp đặt trong phòng của Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y gật đầu, tính lập tức ra ngoài, nhưng cô đi quá gấp mà không để ý tới vệt nước dưới chân nên trượt chân ngã về phía sau. Thật may là Mạnh Kiều Dịch đã nhanh chóng đỡ được cô.
Cơ thể ẩm ướt của Mạnh Kiều Dịch ở phía trên, ánh mắt cô đối diện với phần thắt lưng được quấn khăn tắm của anh. Cô khẩn trương nên muốn thò tay nắm lấy cái gì đó, thiếu chút nữa đã nắm phải chiếc khăn tắm của anh. Nhưng Mạnh Kiều Dịch đã giữ cô bằng một tay, nhanh chóng đỡ cho cô đứng thẳng mà không hề cúi người.
Mặt Vạn Tố Y áp vào trong ngực của anh, thậm chí có thể cảm nhận được hơi nước trên người anh. Vạn Tố Y rất khẩn trương, duy trì tư thế của mình mà căn bản cũng không dám động đậy, thậm chí cũng không có dũng khí ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Tiếp tục như vậy nữa, tôi không thể bảo đảm sẽ không làm gì với em đâu đấy!" Tay Mạnh Kiều Dịch ôm chặt lấy vai của Vạn Tố Y, giọng nói có hơi khàn khàn.
Vạn Tố Y tránh khỏi vòng tay của anh, cố gắng đứng vững và đi ra ngoài: "Tôi... Tôi lấy áo ngủ cho anh."
Vạn Tố Y trực tiếp đi thẳng tới trước tủ quần áo, cô đỏ mặt không dám nghĩ gì nữa, chỉ lo tìm quần áo.
Mạnh Kiều Dịch ở trong phòng tắm chờ Vạn Tố Y, trên mặt vẫn còn mỉm cười. Không bao lâu, cánh cửa hé mở, một bàn tay thò qua kẽ hở, trực tiếp đưa quần áo tới trước mặt anh: "Anh cầm đi..."
Mạnh Kiều Dịch cầm áo ngủ của mình, không biết có phải cố ý hay không mà đầu ngón tay anh lướt qua đầu ngón tay của cô. Vạn Tố Y không nhịn được khẽ run lên.
Vạn Tố Y đưa quần áo cho Mạnh Kiều Dịch xong thì lập tức trở về phòng ngủ.
Cô cố ép trái tim đang hồi hộp đập loạn của mình phải bình tĩnh lại, cố gắng không nghĩ tới những chuyện mình vừa làm.
Đã mấy ngày nay cô không cập nhật, trong những bình luận kia đều nghi ngờ không biết có phải cô lại biến mất lần nữa không.
Vạn Tố Y trả lời một trong những bình luận của người hâm mộ thật sự thích mình, xem như báo cho mọi người biết cô không biến mất.
Cô nhìn câu trả lời, khi chuẩn bị trả lời thêm một vài người bạn trên mạng thì Mạnh Kiều Dịch đi từ trong ra...
Đồ ngủ mặc trên người anh là loại vải lụa màu đen, trông rất rộng rãi thoải mái.
Vạn Tố Y nhìn anh và thật sự khó tưởng tượng được người đàn ông nào có dáng vẻ hoàn hảo như vậy, ngay cả mặc áo ngủ cũng đẹp mắt. Rõ ràng chỉ là chiếc áo ngủ rộng rãi bình thường, nhưng khi mặc ở trên người anh lộ ra vẻ sang trọng.
"Em đang nhìn tôi sao?" Mạnh Kiều Dịch ngồi xuống bên cạnh Vạn Tố Y, khẽ xoa đầu cô.
Vạn Tố Y cười gượng: "Anh mặc đồ ngủ cũng rất đẹp..."
Nói xong, cô đã mím môi, dường như hơi hối hận khi mình nói ra điều này.
"Tôi đi tắm đây." Vạn Tố Y tìm cho mình một lý do để tạm thời tránh mặt Mạnh Kiều Dịch.
Mạnh Kiều Dịch không ngăn cản cô, chỉ ngồi ở bên giường chờ cô.
Vạn Tố Y ở trong phòng tắm rất lâu, đến khi cô đi ra, Mạnh Kiều Dịch vẫn chưa ngủ, chỉ từ tư thế ngồi bên giường đổi thành ngồi dựa lưng vào thành giường, xem tập tài liệu trong tay.
Vạn Tố Y đứng ở cửa phòng tắm nhìn anh lật tài liệu. Mấy ngày nay, những chuyện vặt này vốn thường xuyên xuất hiện, lúc này cô nhìn thấy lại có thể cảm nhận được cảm giác thân mật giữa hai vợ chồng cùng giường cùng gối. Trong ba năm của cuộc hôn nhân trước đó, cô chưa từng có cảm giác này.
Trong cuộc hôn nhân giữa cô và Lương Dần, hai người chưa bao giờ ở trong một gian phòng. Cô từng cho rằng một ngày nào đó mình sẽ khiến Lương Dần cảm động, nhưng sau khi bọn họ ly hôn, trong phòng ngủ của cô trước đó đã tràn ngập dấu vết của hắn và Lý Nhược Hàm.
Vạn Tố Y đứng ngây ra đó, trên đầu còn quấn khăn.
Mạnh Kiều Dịch ngước mắt lên thì nhìn thấy hình ảnh này, không nhịn được cười: "Hôm nay hơi lạnh, em qua đây nhanh, kẻo đông cứng bây giờ."
Vạn Tố Y lấy lại tinh thần, gật đầu với Mạnh Kiều Dịch và đi tới bên giường, nằm ở một phía khác.
Mạnh Kiều Dịch nghiêng đầu nhìn cô, một tay thử sờ vào tóc cô: "Sao em không sấy tóc đi?"
"Tôi quen ngủ như thế rồi." Vạn Tố Y tìm một lý do rất gượng ép.
"Lâu ngày sẽ đau đầu đấy." Mạnh Kiều Dịch không hỏi ý kiến của Vạn Tố Y, vén chăn đi vào phòng tắm. Lúc đi ra, trên tay anh có thêm một cái khăn tắm và máy sấy.
Vạn Tố Y ngồi dậy, có vài phần thỏa hiệp muốn nhận lấy đồ từ trong tay của Mạnh Kiều Dịch, nhưng anh đã trực tiếp mở máy sấy và sấy tóc cho cô mà không nói gì cả.
Đầu của Vạn Tố Y theo tay của Mạnh Kiều Dịch hết nghiêng về trước lại ngửa ra sau. Thấy động tác của Mạnh Kiều Dịch không quen tay, Vạn Tố Y không khó cảm nhận được từ trước tới nay anh ít khi làm giúp người khác chuyện này.
Động tác của anh rất cẩn thận, giống như sợ làm cô đau. Vạn Tố mặc cho anh ấy sấy tóc, mãi đến khi anh cảm thấy ổn mới thả tay.
Khi Vạn Tố Y lại chui vào trong chăn, cảm giác ấm áp bên cạnh làm người ta thật muốn dựa sát vào.
Mạnh Kiều Dịch đặt một tay lên thắt lưng cô, mặt nhìn lưng cô khẽ nói: "Chúc ngủ ngon."
"Chúc ngủ ngon." Vạn Tố Y nói với anh có phần không tự nhiên.
Tối nay, Vạn Tố Y đã quen với cảm giác có Mạnh Kiều Dịch bên cạnh, cũng không xuất hiện tình trạng mất ngủ như đêm qua.
Sáng sớm hôm sau, Mạnh Kiều Dịch thức dậy sớm hơn Vạn Tố Y. Anh chống một tay đỡ đầu, lặng lẽ nhìn gương mặt của Vạn Tố Y khi đang ngủ, từ từ cúi xuống và hôn lên khóe miệng cô rất dịu dàng.
Ban đầu chỉ là một nụ hôn nhẹ, nhưng khi môi anh chạm vào môi cô, cô chậm rãi mở mắt ra. Anh khẽ cười, dứt khoát hôn sâu.
Kỳ lạ là Vạn Tố Y đáp trả, những bờ môi chạm nhau rất dịu dàng.
/513
|