Nguyễn Ca nhún vai trả lời Nhạc Nhất Nhạc: "Có lẽ là con nhà bạn."
"Nhưng sao tôi có cảm giác như cô ấy đi đón con mình vậy?" Nhạc Nhất Nhạc không nghĩ ra, nói.
Bạn của Vạn Tố Y không phải là hai người bọn họ sao? Nếu cô có người bạn nào đã có con, Nhạc Nhất Nhạc phải biết mới đúng.
Sau khi Vạn Tố Y rời khỏi chỗ của Nhạc Nhất Nhạc thì trực tiếp lái xe đi tới Đại Hưng.
Mạnh Kiều Dịch hình như đã chờ cô từ lâu. Khi cô đẩy cửa ra thì anh đã giang tay ra, tầm mắt của hai người tự nhiên gặp nhau.
"Em làm xong việc rồi sao?" Mạnh Kiều Dịch nghiêng người về phía sau, nhìn Vạn Tố Y hỏi.
Vạn Tố Y trực tiếp đi vào, tiện tay đặt cái túi trong tay mình lên trên bàn Mạnh Kiều Dịch, thuận miệng trả lời: "Không phải anh giục em đón anh về nhà à? Đi thôi, cậu bạn nhỏ Mạnh."
"Bây giờ không vội." Chỉ cần thấy được Vạn Tố Y, thật ra anh có về nhà hay đi đâu cũng giống nhau.
"Nhưng em đã phải cố gắng rút ngắn thời gian tới đón anh đấy! Cậu bạn nhỏ à, bây giờ anh lại định nói cho em biết là không cần vội sao?"
"Ha ha." Mạnh Kiều Dịch nhìn dáng vẻ Vạn Tố Y giống như lão đại hắc bang thì không giấu được nụ cười của mình: "Vậy thì đi bây giờ nhé?"
"Anh thay đổi thật là nhanh." Vạn Tố Y bất lực lắc đầu, giơ tay định cầm túi xách lên, không ngờ lại bị Mạnh Kiều Dịch nhanh tay hơn, cầm cái túi trước: "Để anh."
"Có thể đi được chưa?" Vạn Tố Y nhìn Mạnh Kiều Dịch cầm túi trực tiếp đứng lên thì không nhịn được cười, nói.
Mạnh Kiều Dịch cầm theo túi của Vạn Tố Y cũng không có vẻ gì mất tự nhiên, liếc mắt là có thể nhìn ra đang cầm túi giúp vợ: "Anh đợi lệnh bất cứ lúc nào."
Vạn Tố Y yên tâm giao cho túi của mình cho Mạnh Kiều Dịch, khoác tay anh và đi ra cửa.
Lúc này, Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch từ trong đi ra, thấy văn phòng hoàn toàn yên tĩnh. Cô tùy ý liếc nhìn qua, thấy trên bàn một người trong đó còn có hình của mình.
Vạn Tố Y không nói gì, nhưng sau khi đi ra thì lặng lẽ nói với Mạnh Kiều Dịch: "Em thật không ngờ trong Đại Hưng còn có fan hâm mộ của mình đấy."
"Làm sao Y Y biết được?"
Nếu Vạn Tố Y nói như thế, tất nhiên đây là suy đoán của bản thân cô.
"Em nhìn thấy có người đặt ảnh của em ở trên bàn." Vạn Tố Y khẽ cười. Được người khác thích tất nhiên là một chuyện đáng để vui mừng rồi.
"Trên bàn của anh cũng có hình em mà." Mạnh Kiều Dịch cũng làm như vậy mà chưa từng thấy Vạn Tố Y nói gì.
Vạn Tố Y nhìn Mạnh Kiều Dịch và mỉm cười nói: "Chuyện đó lại khác."
Mạnh Kiều Dịch là chồng của cô. Anh đặt ảnh của cô lên bàn càng khiến cô vui vẻ hơn.
Vạn Tố Y chẳng qua phát hiện trong cuộc sống có fan hâm mộ mình thì hơi ngạc nhiên mà thôi, cảm giác này cũng rất tốt.
"Anh đưa túi cho em, để em nhắn tin cho Nguyễn Ca và Nhất Nhạc, tối nay mời các cô ấy tới nhà ăn cơm." Vạn Tố Y giơ tay về phía Mạnh Kiều Dịch và nói.
Hôm nay cô làm bữa sáng cho Nguyễn Ca và Nhạc Nhất Nhạc, các cô ấy hình như không mấy hài lòng, tối nay bọn họ sẽ ăn cùng nhau xem như bù đắp cho các cô ấy.
Mạnh Kiều Dịch đưa túi cho Vạn Tố Y: "Không phải Y Y vẫn nói muốn đi tới quán Cảnh Đức ăn vịt nướng sao? Anh vốn định hôm nay qua đó. Nhưng xem ra kế hoạch này không thành mất rồi."
"..."
Vạn Tố Y nghe được Mạnh Kiều Dịch nói tới ba chữ "quán Cảnh Đức" thì vô thức nhíu mày, trên mặt không vui vẻ lắm.
"Sao vậy?" Mạnh Kiều Dịch thấy khóe miệng Vạn Tố Y khẽ giật thì lập tức ôm vai cô hỏi.
Cô hình như hơi khó chịu, không giống như mất hứng vì không được ăn.
"Không có việc gì. Nói đến vịt nướng em tự nhiên thấy hơi ngấy." Vạn Tố Y cố sức nuốt xuống, một tay xoa ngực hy vọng có thể chặn được cảm giác buồn nôn của mình.
Trước nay khẩu vị của cô vẫn rất tốt, gặp phải thứ mình không thích ăn cũng sẽ không có cảm giác như hôm nay. Đây là lần đầu tiên cô mới chỉ nghe tên đã thấy khó chịu.
"Đi bệnh viện." Mạnh Kiều Dịch không mấy yên lòng, nhét Vạn Tố Y vào trong xe và nói.
Vạn Tố Y lập tức cản Mạnh Kiều Dịch: "Không sao. Em chỉ hơi khó chịu thôi, bây giờ đã đỡ hơn rồi."
Vạn Tố Y không phải muốn lừa Mạnh Kiều Dịch, cô thật sự chỉ cảm thấy buồn nôn trong giây mắt, bây giờ hết rồi.
Tay Mạnh Kiều Dịch đặt lên tay lái nhưng không khởi động, mà lo lắng nhìn Vạn Tố Y: "Thật sự không cần đi sao?"
Vạn Tố Y biết rất rõ mình không có việc gì: "Thật sự không cần đâu. Anh xem, bây giờ không phải em rất khỏe sao. Chẳng qua là..."
"Chẳng qua làm sao?"
Giọng nói của Vạn Tố Y có phần do dự, lại bị Mạnh Kiều Dịch cắt ngang. Anh không hy vọng Vạn Tố Y có gì khó chịu.
"Chẳng qua có thể phải chờ tháng sau mới ăn vịt nướng." Vạn Tố Y cảm thấy mình không chỉ không muốn ăn hôm nay, mà một tháng sau cũng không muốn ăn.
Bây giờ, cô chỉ cần vừa nghĩ đến vịt nướng là trong đầu toàn những hình ảnh đầy mỡ, ngấy không muốn ăn chút nào.
"Được, chuyện này thì không thành vấn đề." Mạnh Kiều Dịch thấy vẻ mặt Vạn Tố Y khó xử nói ra lời này thì dở khóc dở cười.
Lúc này mà cô vẫn còn nghĩ đến chuyện vịt nướng. Đây vốn chỉ là một chuyện nhỏ, Vạn Tố Y vừa nói như vậy, ngược giống như chuyện này là chuyện nhất thiết phải làm trong hành trình vậy.
"Về nhà thôi." Mạnh Kiều Dịch khởi động xe và không nhìn Vạn Tố Y nữa, cười nói: "Còn mấy tiếng nữa mới đến giờ ăn tối, về nhà em cứ nghỉ ngơi trước đi."
"Được." Vạn Tố Y không từ chối, khẽ dựa vào ghế.
Mạnh Kiều Dịch lái xe, một tay cầm điện thoại không biết đang làm gì. Mấy giây sau, anh lại cầm điện thoại đặt vào vị trí ban đầu.
Chẳng bao lâu, điện thoại trong tay của Vạn Tố Y có tiếng báo. Vạn Tố Y mở điện thoại xem mới biết mình nhận được một tấm ảnh do Mạnh Kiều Dịch gửi tới.
Vạn Tố Y xem xong liền có chút kinh ngạc, mở miệng hỏi anh: "Sao anh có tấm ảnh này? Không phải em đã nói chờ em về tìm lại trong Weibo sao?"
Lúc này, bức ảnh trong điện thoại di động của cô chính là bức ảnh chụp cô trên tờ báo sáng. Mạnh Kiều Dịch gửi cho cô là tấm ảnh màu HD, rất đẹp.
"Giờ đã có rồi, bà Mạnh đỡ phải tìm nữa." Mạnh Kiều Dịch thuận miệng nói với Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y cúi đầu nhìn ảnh chụp trong tay, nụ cười trên mặt cũng tươi hơn. Những lời cô đã nói, bất luận là cố ý hay chỉ thuận miệng nhắc tới, Mạnh Kiều Dịch dường như đều nhớ kỹ, đồng thời cố gắng thực hiện thay cô.
Vạn Tố Y nhìn một bên mặt Mạnh Kiều Dịch, trên mặt tươi cười rạng rỡ.
"Y Y đừng quá cảm động. Anh không phải cho không Y Y, Y Y phải có chút báo đáp mới được." Mạnh Kiều Dịch không nhìn Vạn Tố Y nhưng dường như vẫn có thể đoán được biểu tình trên mặt cô.
"Cái gì?" Vạn Tố Y còn tưởng mình nghe nhầm, Mạnh Kiều Dịch định giá công khai như vậy từ lúc nào: "Báo đáp gì vậy?”
"Nhưng sao tôi có cảm giác như cô ấy đi đón con mình vậy?" Nhạc Nhất Nhạc không nghĩ ra, nói.
Bạn của Vạn Tố Y không phải là hai người bọn họ sao? Nếu cô có người bạn nào đã có con, Nhạc Nhất Nhạc phải biết mới đúng.
Sau khi Vạn Tố Y rời khỏi chỗ của Nhạc Nhất Nhạc thì trực tiếp lái xe đi tới Đại Hưng.
Mạnh Kiều Dịch hình như đã chờ cô từ lâu. Khi cô đẩy cửa ra thì anh đã giang tay ra, tầm mắt của hai người tự nhiên gặp nhau.
"Em làm xong việc rồi sao?" Mạnh Kiều Dịch nghiêng người về phía sau, nhìn Vạn Tố Y hỏi.
Vạn Tố Y trực tiếp đi vào, tiện tay đặt cái túi trong tay mình lên trên bàn Mạnh Kiều Dịch, thuận miệng trả lời: "Không phải anh giục em đón anh về nhà à? Đi thôi, cậu bạn nhỏ Mạnh."
"Bây giờ không vội." Chỉ cần thấy được Vạn Tố Y, thật ra anh có về nhà hay đi đâu cũng giống nhau.
"Nhưng em đã phải cố gắng rút ngắn thời gian tới đón anh đấy! Cậu bạn nhỏ à, bây giờ anh lại định nói cho em biết là không cần vội sao?"
"Ha ha." Mạnh Kiều Dịch nhìn dáng vẻ Vạn Tố Y giống như lão đại hắc bang thì không giấu được nụ cười của mình: "Vậy thì đi bây giờ nhé?"
"Anh thay đổi thật là nhanh." Vạn Tố Y bất lực lắc đầu, giơ tay định cầm túi xách lên, không ngờ lại bị Mạnh Kiều Dịch nhanh tay hơn, cầm cái túi trước: "Để anh."
"Có thể đi được chưa?" Vạn Tố Y nhìn Mạnh Kiều Dịch cầm túi trực tiếp đứng lên thì không nhịn được cười, nói.
Mạnh Kiều Dịch cầm theo túi của Vạn Tố Y cũng không có vẻ gì mất tự nhiên, liếc mắt là có thể nhìn ra đang cầm túi giúp vợ: "Anh đợi lệnh bất cứ lúc nào."
Vạn Tố Y yên tâm giao cho túi của mình cho Mạnh Kiều Dịch, khoác tay anh và đi ra cửa.
Lúc này, Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch từ trong đi ra, thấy văn phòng hoàn toàn yên tĩnh. Cô tùy ý liếc nhìn qua, thấy trên bàn một người trong đó còn có hình của mình.
Vạn Tố Y không nói gì, nhưng sau khi đi ra thì lặng lẽ nói với Mạnh Kiều Dịch: "Em thật không ngờ trong Đại Hưng còn có fan hâm mộ của mình đấy."
"Làm sao Y Y biết được?"
Nếu Vạn Tố Y nói như thế, tất nhiên đây là suy đoán của bản thân cô.
"Em nhìn thấy có người đặt ảnh của em ở trên bàn." Vạn Tố Y khẽ cười. Được người khác thích tất nhiên là một chuyện đáng để vui mừng rồi.
"Trên bàn của anh cũng có hình em mà." Mạnh Kiều Dịch cũng làm như vậy mà chưa từng thấy Vạn Tố Y nói gì.
Vạn Tố Y nhìn Mạnh Kiều Dịch và mỉm cười nói: "Chuyện đó lại khác."
Mạnh Kiều Dịch là chồng của cô. Anh đặt ảnh của cô lên bàn càng khiến cô vui vẻ hơn.
Vạn Tố Y chẳng qua phát hiện trong cuộc sống có fan hâm mộ mình thì hơi ngạc nhiên mà thôi, cảm giác này cũng rất tốt.
"Anh đưa túi cho em, để em nhắn tin cho Nguyễn Ca và Nhất Nhạc, tối nay mời các cô ấy tới nhà ăn cơm." Vạn Tố Y giơ tay về phía Mạnh Kiều Dịch và nói.
Hôm nay cô làm bữa sáng cho Nguyễn Ca và Nhạc Nhất Nhạc, các cô ấy hình như không mấy hài lòng, tối nay bọn họ sẽ ăn cùng nhau xem như bù đắp cho các cô ấy.
Mạnh Kiều Dịch đưa túi cho Vạn Tố Y: "Không phải Y Y vẫn nói muốn đi tới quán Cảnh Đức ăn vịt nướng sao? Anh vốn định hôm nay qua đó. Nhưng xem ra kế hoạch này không thành mất rồi."
"..."
Vạn Tố Y nghe được Mạnh Kiều Dịch nói tới ba chữ "quán Cảnh Đức" thì vô thức nhíu mày, trên mặt không vui vẻ lắm.
"Sao vậy?" Mạnh Kiều Dịch thấy khóe miệng Vạn Tố Y khẽ giật thì lập tức ôm vai cô hỏi.
Cô hình như hơi khó chịu, không giống như mất hứng vì không được ăn.
"Không có việc gì. Nói đến vịt nướng em tự nhiên thấy hơi ngấy." Vạn Tố Y cố sức nuốt xuống, một tay xoa ngực hy vọng có thể chặn được cảm giác buồn nôn của mình.
Trước nay khẩu vị của cô vẫn rất tốt, gặp phải thứ mình không thích ăn cũng sẽ không có cảm giác như hôm nay. Đây là lần đầu tiên cô mới chỉ nghe tên đã thấy khó chịu.
"Đi bệnh viện." Mạnh Kiều Dịch không mấy yên lòng, nhét Vạn Tố Y vào trong xe và nói.
Vạn Tố Y lập tức cản Mạnh Kiều Dịch: "Không sao. Em chỉ hơi khó chịu thôi, bây giờ đã đỡ hơn rồi."
Vạn Tố Y không phải muốn lừa Mạnh Kiều Dịch, cô thật sự chỉ cảm thấy buồn nôn trong giây mắt, bây giờ hết rồi.
Tay Mạnh Kiều Dịch đặt lên tay lái nhưng không khởi động, mà lo lắng nhìn Vạn Tố Y: "Thật sự không cần đi sao?"
Vạn Tố Y biết rất rõ mình không có việc gì: "Thật sự không cần đâu. Anh xem, bây giờ không phải em rất khỏe sao. Chẳng qua là..."
"Chẳng qua làm sao?"
Giọng nói của Vạn Tố Y có phần do dự, lại bị Mạnh Kiều Dịch cắt ngang. Anh không hy vọng Vạn Tố Y có gì khó chịu.
"Chẳng qua có thể phải chờ tháng sau mới ăn vịt nướng." Vạn Tố Y cảm thấy mình không chỉ không muốn ăn hôm nay, mà một tháng sau cũng không muốn ăn.
Bây giờ, cô chỉ cần vừa nghĩ đến vịt nướng là trong đầu toàn những hình ảnh đầy mỡ, ngấy không muốn ăn chút nào.
"Được, chuyện này thì không thành vấn đề." Mạnh Kiều Dịch thấy vẻ mặt Vạn Tố Y khó xử nói ra lời này thì dở khóc dở cười.
Lúc này mà cô vẫn còn nghĩ đến chuyện vịt nướng. Đây vốn chỉ là một chuyện nhỏ, Vạn Tố Y vừa nói như vậy, ngược giống như chuyện này là chuyện nhất thiết phải làm trong hành trình vậy.
"Về nhà thôi." Mạnh Kiều Dịch khởi động xe và không nhìn Vạn Tố Y nữa, cười nói: "Còn mấy tiếng nữa mới đến giờ ăn tối, về nhà em cứ nghỉ ngơi trước đi."
"Được." Vạn Tố Y không từ chối, khẽ dựa vào ghế.
Mạnh Kiều Dịch lái xe, một tay cầm điện thoại không biết đang làm gì. Mấy giây sau, anh lại cầm điện thoại đặt vào vị trí ban đầu.
Chẳng bao lâu, điện thoại trong tay của Vạn Tố Y có tiếng báo. Vạn Tố Y mở điện thoại xem mới biết mình nhận được một tấm ảnh do Mạnh Kiều Dịch gửi tới.
Vạn Tố Y xem xong liền có chút kinh ngạc, mở miệng hỏi anh: "Sao anh có tấm ảnh này? Không phải em đã nói chờ em về tìm lại trong Weibo sao?"
Lúc này, bức ảnh trong điện thoại di động của cô chính là bức ảnh chụp cô trên tờ báo sáng. Mạnh Kiều Dịch gửi cho cô là tấm ảnh màu HD, rất đẹp.
"Giờ đã có rồi, bà Mạnh đỡ phải tìm nữa." Mạnh Kiều Dịch thuận miệng nói với Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y cúi đầu nhìn ảnh chụp trong tay, nụ cười trên mặt cũng tươi hơn. Những lời cô đã nói, bất luận là cố ý hay chỉ thuận miệng nhắc tới, Mạnh Kiều Dịch dường như đều nhớ kỹ, đồng thời cố gắng thực hiện thay cô.
Vạn Tố Y nhìn một bên mặt Mạnh Kiều Dịch, trên mặt tươi cười rạng rỡ.
"Y Y đừng quá cảm động. Anh không phải cho không Y Y, Y Y phải có chút báo đáp mới được." Mạnh Kiều Dịch không nhìn Vạn Tố Y nhưng dường như vẫn có thể đoán được biểu tình trên mặt cô.
"Cái gì?" Vạn Tố Y còn tưởng mình nghe nhầm, Mạnh Kiều Dịch định giá công khai như vậy từ lúc nào: "Báo đáp gì vậy?”
/513
|