Ánh mắt Mạnh Kiều Dịch nhìn theo tay của bác sĩ căn bản không có cách nào rời đi được, anh mỉm cười và nói: "Đúng vậy, tôi có thể thấy rồi."
"Đợi lát nữa có thể đưa cái này cho tôi không?" Mạnh Kiều Dịch lập tức nhìn bác sĩ Chu đòi ảnh.
Bác sĩ Chu gật đầu: "Đương nhiên là được rồi."
"Tôi có thể cho hai người nghe tiếng tim đập của đứa trẻ." Bác sĩ nói xong, trong căn phòng lập tức vang lên tiếng tim đập mạnh mẽ.
Nghe được tiếng tim đập có tiết tấu như vậy, vành mắt Mạnh Kiều Dịch không ngờ lại đỏ lên. Thật tốt, con của bọn họ sẽ khỏe mạnh xuất hiện ở trên đời này. Vào giờ phút này, anh thật sự cảm giác được rõ ràng mình là người làm cha.
Vạn Tố Y nghe tiếng tim đập của đứa trẻ thì trên mặt đầy ý cười dịu dàng của người mẹ.
Đối với cô, không có gì tốt đẹp hơn lúc này.
Mạnh Kiều Dịch nắm tay của cô và hôn lên một cái.
Mạnh Kiều Dịch chỉ mỉm cười nhìn Vạn Tố Y, nhưng trong nụ cười này mang theo sự biết ơn của anh với cô.
Nếu như không có Vạn Tố Y, Mạnh Kiều Dịch anh sẽ không được hạnh phúc như bây giờ, cũng sẽ không cảm giác được ý thức trách nhiệm của một người làm cha.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ dặn Vạn Tố Y những điều cần chú ý và những dinh dưỡng mà cô cần phải bổ sung. Vạn Tố Y không cần ghi nhớ những điều này vì cơ bản Mạnh Kiều Dịch đều đã nhớ kỹ.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Mạnh Kiều Dịch lên xe và để bức ảnh siêu âm màu chụp đứa trẻ ở phía trước, mắt gần như không rời đi được.
"Anh đã nhìn hết một giờ rồi, còn nhìn chưa đủ sao?" Vạn Tố Y nhìn Mạnh Kiều Dịch trước sau vẫn mỉm cười và nhìn chằm chằm vào tấm ảnh siêu âm màu, cô thật sự không biết nên nói gì: "Không phải anh đã trực tiếp nhìn rồi sao? Vẫn còn chưa nhớ kỹ à?"
Nếu là Vạn Tố Y, sợ rằng vừa nhìn đã ghi nhớ trong đầu rồi.
"Không, anh chỉ cảm thấy nhìn mãi cũng không đủ, thật đẹp." Mạnh Kiều Dịch khởi động xe và cầm tay Vạn Tố Y nói.
Vạn Tố Y im lặng nhìn Mạnh Kiều Dịch: "..."
Vạn Tố Y thật sự không biết, Mạnh Kiều Dịch rốt cuộc nhìn thấy bức ảnh siêu âm như vậy có gì đẹp chứ?
"Chúng ta quay về nhà cũ một chuyến đi." Mạnh Kiều Dịch khởi động xe rồi chủ động mở miệng nói.
"Hôm nay sao?" Mấy ngày trước hai người vừa về đó một chuyến, Dương Thục Nghi còn căn dặn Vạn Tố Y đừng chạy loạn, bây giờ bọn họ về nữa có thích hợp không?
Mạnh Kiều Dịch gật đầu, anh chuyên tâm lái xe, gương mặt vẫn không giấu được nụ cười của mình: "Nếu như mẹ thấy ảnh siêu âm này sẽ rất vui cho mà xem."
Nói xong, ánh mắt Mạnh Kiều Dịch lại nhìn về phía tấm ảnh siêu âm màu trước mặt.
Vạn Tố Y bật cười. Dương Thục Nghi có vui không thì cô không biết, nhưng bây giờ nhìn phản ứng của Mạnh Kiều Dịch, anh rõ ràng rất vui mừng.
Chiếc xe đi về phía nhà cũ. Hôm nay Mạnh Niên Nguyên đang ở nhà.
Trước khi tới Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch không báo trước. Dương Thục Nghi đang nhàm chán lại nghe người giúp việc nói hai người tới, còn tưởng rằng mình nghe nhầm, nhưng bà rất tinh đã lập tức đoán ra được.
"Hai đứa nó tới à?" Dương Thục Nghi làm động tác muốn đứng lên khỏi xe lăn, nhưng cử động vài cái không được mới cười ra tiếng, vỗ vào đầu mình: "Tôi già nên hồ đồ mất rồi."
Bà đã không thể đi được bao nhiêu năm, vừa nghe Mạnh Kiều Dịch và Vạn Tố Y tới lại kích động suýt nữa thì đứng lên.
"Ha ha, bà ấy, càng già càng trẻ lại." Thấy hành động của Dương Thục Nghi, Mạnh Niên Nguyên giơ tay chỉ vào Dương Thục Nghi và cười nói.
Dương Thục Nghi không để ý tới ông, bảo người giúp việc đẩy xe cho mình tới cửa.
Vừa tới cửa phòng khách, bà đã thấy Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch nắm tay nhau đi qua.
"Tố Y." Dương Thục Nghi nhìn thấy Vạn Tố Y, nụ cười trên mặt còn tươi hơn hoa.
Vạn Tố Y đi vội tới bên cạnh Dương Thục Nghi, mỉm cười và nói: "Mẹ, mẹ chuẩn bị ra ngoài sao?"
"Không, không phải nghe nói con qua đây nên mẹ mới tự mình ra sao?" Dương Thục Nghi vỗ nhẹ vào tay Vạn Tố Y, sau đó ánh mắt nhìn tới bụng cô: "Dạo này con thấy thế nào? Có khó chịu hay có gì không thích ứng không?"
"Không, tất cả đều rất tốt ạ." Nhắc tới cũng kỳ lạ, không biết thời kỳ mang thai, đứa trẻ này hành Vạn Tố Y quá khổ, giống như đang nhắc nhở cô phải đi kiểm tra, đợi đến khi có kết quả rồi, cô không thấy khó chịu nữa, ngay cả buồn nôn cũng không, chẳng qua chỉ có món thích ăn hay không mà thôi.
"Vậy là tốt rồi." Dương Thục Nghi nắm tay Vạn Tố Y và vào trong, căn bản không hề để ý tới Mạnh Kiều Dịch.
Mạnh Kiều Dịch cũng không quá tính toán, mẹ anh thương Vạn Tố Y, anh vui mừng còn không kịp, làm sao có thể tính toán hay ghen tuông chứ?
Dương Thục Nghi dẫn Vạn Tố Y tới ngồi xuống ghế sa lon: "Ban đầu mẹ còn nghĩ ngày mai đi qua thăm bọn con, không ngờ hôm nay bọn con đã tới rồi. Đúng rồi, không phải nói hôm nay đi kiểm tra sao? Kết quả thế nào rồi?"
Dương Thục Nghi nhớ kỹ tất cả ngày kiểm tra của Vạn Tố Y còn hơn cả cô nữa.
Vạn Tố Y liếc nhìn về phía Mạnh Kiều Dịch. Cô con không quên trên đường đi anh đã nói thế nào. Hôm nay bọn họ vội tới đây là muốn để cho Dương Thục Nghi xem ảnh siêu âm. Nhưng từ khi vào cửa đến bây giờ, anh vẫn không nói gì cả.
"Mẹ, nếu như mẹ quá quan tâm tới đứa trẻ, Tố Y sẽ cảm thấy mẹ không quan tâm tới cô ấy, tốt với cô ấy cũng vì đứa trẻ đấy." Mạnh Kiều Dịch nhắc nhở Dương Thục Nghi, bản thân mình không ghen tỵ, anh còn thay Vạn Tố Y đòi phải được nuông chiều nhiều hơn.
Dương Thục Nghi bật cười, vỗ vào tay của Vạn Tố Y nói: "Con cho rằng Tố Y sẽ lòng dạ hẹp hòi giống như con sao? Mẹ đối xử với Tố Y thế nào, Tố Y còn rõ hơn con."
Dương Thục Nghi nói xong, vẫn nhìn về phía Vạn Tố Y tìm kiếm người đồng cảm.
Vạn Tố Y gật đầu biểu thị tán thành lời bà nói: "Thật ra hôm nay bọn con tới là do Kiều Dịch đề nghị, anh ấy có một thứ muốn đưa cho mẹ xem."
Cô đang nói, Mạnh Niên Nguyên ở ban công tưới hoa xong lại đi tới: "Chỉ cho mẹ bọn con xem, vậy không cho cha xem à?"
Vạn Tố Y không ngờ rằng Mạnh Niên Nguyên ở nhà, cô vừa muốn đứng lên chào hỏi lại bị Dương Thục Nghi ấn xuống, Mạnh Niên Nguyên cũng lập tức giơ tay ra hiệu cho cô ngồi xuống.
"Sao có thể thế ạ! Con và Kiều Dịch còn tưởng cha không ở nhà..." Vạn Tố Y lập tức giải thích.
Từ trước đến nay Mạnh Niên Nguyên không mấy thân thiết với Vạn Tố Y. Dù sao con dâu cũng là con dâu. Nhưng điều này không có nghĩa là ông không hài lòng về cô con dâu này. Vừa vặn ngược lại, ông rất vừa lòng về cô, thậm chí không ít hơn Dương Thục Nghi.
"Đều là người trong nhà, con không cần câu nệ như vậy làm gì." Mạnh Niên Nguyên thấy Vạn Tố Y ngồi xuống liền kéo găng tay ra và đi tới.
Sau đó Mạnh Kiều Dịch lấy ảnh đưa cho Dương Thục Nghi: "Hôm nay con và Tố Y đi kiểm tra, có kết quả liền mang qua cho mọi người cùng xem trước."
Dương Thục Nghi nhận lấy tấm ảnh. Mạnh Niên Nguyên cũng đi qua. Nhìn đứa trẻ trong tấm ảnh, Dương Thục Nghi kinh ngạc nói: "Cái điểm nhỏ này chính là cháu trai của mẹ sao?"
"Đúng vậy ạ." Mạnh Kiều Dịch nhìn bộ dạng hai người đang cười ha hả và trả lời.
"Thế khi kiểm tra, bác sĩ nói thế nào?" Dương Thục Nghi nhìn đã mắt mới hỏi thăm Mạnh Kiều Dịch.
Chỉ cần nhắc tới chuyện liên quan tới đứa trẻ, Dương Thục Nghi hình như sẽ trở nên rất dịu dàng và quan tâm.
"Đợi lát nữa có thể đưa cái này cho tôi không?" Mạnh Kiều Dịch lập tức nhìn bác sĩ Chu đòi ảnh.
Bác sĩ Chu gật đầu: "Đương nhiên là được rồi."
"Tôi có thể cho hai người nghe tiếng tim đập của đứa trẻ." Bác sĩ nói xong, trong căn phòng lập tức vang lên tiếng tim đập mạnh mẽ.
Nghe được tiếng tim đập có tiết tấu như vậy, vành mắt Mạnh Kiều Dịch không ngờ lại đỏ lên. Thật tốt, con của bọn họ sẽ khỏe mạnh xuất hiện ở trên đời này. Vào giờ phút này, anh thật sự cảm giác được rõ ràng mình là người làm cha.
Vạn Tố Y nghe tiếng tim đập của đứa trẻ thì trên mặt đầy ý cười dịu dàng của người mẹ.
Đối với cô, không có gì tốt đẹp hơn lúc này.
Mạnh Kiều Dịch nắm tay của cô và hôn lên một cái.
Mạnh Kiều Dịch chỉ mỉm cười nhìn Vạn Tố Y, nhưng trong nụ cười này mang theo sự biết ơn của anh với cô.
Nếu như không có Vạn Tố Y, Mạnh Kiều Dịch anh sẽ không được hạnh phúc như bây giờ, cũng sẽ không cảm giác được ý thức trách nhiệm của một người làm cha.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ dặn Vạn Tố Y những điều cần chú ý và những dinh dưỡng mà cô cần phải bổ sung. Vạn Tố Y không cần ghi nhớ những điều này vì cơ bản Mạnh Kiều Dịch đều đã nhớ kỹ.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Mạnh Kiều Dịch lên xe và để bức ảnh siêu âm màu chụp đứa trẻ ở phía trước, mắt gần như không rời đi được.
"Anh đã nhìn hết một giờ rồi, còn nhìn chưa đủ sao?" Vạn Tố Y nhìn Mạnh Kiều Dịch trước sau vẫn mỉm cười và nhìn chằm chằm vào tấm ảnh siêu âm màu, cô thật sự không biết nên nói gì: "Không phải anh đã trực tiếp nhìn rồi sao? Vẫn còn chưa nhớ kỹ à?"
Nếu là Vạn Tố Y, sợ rằng vừa nhìn đã ghi nhớ trong đầu rồi.
"Không, anh chỉ cảm thấy nhìn mãi cũng không đủ, thật đẹp." Mạnh Kiều Dịch khởi động xe và cầm tay Vạn Tố Y nói.
Vạn Tố Y im lặng nhìn Mạnh Kiều Dịch: "..."
Vạn Tố Y thật sự không biết, Mạnh Kiều Dịch rốt cuộc nhìn thấy bức ảnh siêu âm như vậy có gì đẹp chứ?
"Chúng ta quay về nhà cũ một chuyến đi." Mạnh Kiều Dịch khởi động xe rồi chủ động mở miệng nói.
"Hôm nay sao?" Mấy ngày trước hai người vừa về đó một chuyến, Dương Thục Nghi còn căn dặn Vạn Tố Y đừng chạy loạn, bây giờ bọn họ về nữa có thích hợp không?
Mạnh Kiều Dịch gật đầu, anh chuyên tâm lái xe, gương mặt vẫn không giấu được nụ cười của mình: "Nếu như mẹ thấy ảnh siêu âm này sẽ rất vui cho mà xem."
Nói xong, ánh mắt Mạnh Kiều Dịch lại nhìn về phía tấm ảnh siêu âm màu trước mặt.
Vạn Tố Y bật cười. Dương Thục Nghi có vui không thì cô không biết, nhưng bây giờ nhìn phản ứng của Mạnh Kiều Dịch, anh rõ ràng rất vui mừng.
Chiếc xe đi về phía nhà cũ. Hôm nay Mạnh Niên Nguyên đang ở nhà.
Trước khi tới Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch không báo trước. Dương Thục Nghi đang nhàm chán lại nghe người giúp việc nói hai người tới, còn tưởng rằng mình nghe nhầm, nhưng bà rất tinh đã lập tức đoán ra được.
"Hai đứa nó tới à?" Dương Thục Nghi làm động tác muốn đứng lên khỏi xe lăn, nhưng cử động vài cái không được mới cười ra tiếng, vỗ vào đầu mình: "Tôi già nên hồ đồ mất rồi."
Bà đã không thể đi được bao nhiêu năm, vừa nghe Mạnh Kiều Dịch và Vạn Tố Y tới lại kích động suýt nữa thì đứng lên.
"Ha ha, bà ấy, càng già càng trẻ lại." Thấy hành động của Dương Thục Nghi, Mạnh Niên Nguyên giơ tay chỉ vào Dương Thục Nghi và cười nói.
Dương Thục Nghi không để ý tới ông, bảo người giúp việc đẩy xe cho mình tới cửa.
Vừa tới cửa phòng khách, bà đã thấy Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch nắm tay nhau đi qua.
"Tố Y." Dương Thục Nghi nhìn thấy Vạn Tố Y, nụ cười trên mặt còn tươi hơn hoa.
Vạn Tố Y đi vội tới bên cạnh Dương Thục Nghi, mỉm cười và nói: "Mẹ, mẹ chuẩn bị ra ngoài sao?"
"Không, không phải nghe nói con qua đây nên mẹ mới tự mình ra sao?" Dương Thục Nghi vỗ nhẹ vào tay Vạn Tố Y, sau đó ánh mắt nhìn tới bụng cô: "Dạo này con thấy thế nào? Có khó chịu hay có gì không thích ứng không?"
"Không, tất cả đều rất tốt ạ." Nhắc tới cũng kỳ lạ, không biết thời kỳ mang thai, đứa trẻ này hành Vạn Tố Y quá khổ, giống như đang nhắc nhở cô phải đi kiểm tra, đợi đến khi có kết quả rồi, cô không thấy khó chịu nữa, ngay cả buồn nôn cũng không, chẳng qua chỉ có món thích ăn hay không mà thôi.
"Vậy là tốt rồi." Dương Thục Nghi nắm tay Vạn Tố Y và vào trong, căn bản không hề để ý tới Mạnh Kiều Dịch.
Mạnh Kiều Dịch cũng không quá tính toán, mẹ anh thương Vạn Tố Y, anh vui mừng còn không kịp, làm sao có thể tính toán hay ghen tuông chứ?
Dương Thục Nghi dẫn Vạn Tố Y tới ngồi xuống ghế sa lon: "Ban đầu mẹ còn nghĩ ngày mai đi qua thăm bọn con, không ngờ hôm nay bọn con đã tới rồi. Đúng rồi, không phải nói hôm nay đi kiểm tra sao? Kết quả thế nào rồi?"
Dương Thục Nghi nhớ kỹ tất cả ngày kiểm tra của Vạn Tố Y còn hơn cả cô nữa.
Vạn Tố Y liếc nhìn về phía Mạnh Kiều Dịch. Cô con không quên trên đường đi anh đã nói thế nào. Hôm nay bọn họ vội tới đây là muốn để cho Dương Thục Nghi xem ảnh siêu âm. Nhưng từ khi vào cửa đến bây giờ, anh vẫn không nói gì cả.
"Mẹ, nếu như mẹ quá quan tâm tới đứa trẻ, Tố Y sẽ cảm thấy mẹ không quan tâm tới cô ấy, tốt với cô ấy cũng vì đứa trẻ đấy." Mạnh Kiều Dịch nhắc nhở Dương Thục Nghi, bản thân mình không ghen tỵ, anh còn thay Vạn Tố Y đòi phải được nuông chiều nhiều hơn.
Dương Thục Nghi bật cười, vỗ vào tay của Vạn Tố Y nói: "Con cho rằng Tố Y sẽ lòng dạ hẹp hòi giống như con sao? Mẹ đối xử với Tố Y thế nào, Tố Y còn rõ hơn con."
Dương Thục Nghi nói xong, vẫn nhìn về phía Vạn Tố Y tìm kiếm người đồng cảm.
Vạn Tố Y gật đầu biểu thị tán thành lời bà nói: "Thật ra hôm nay bọn con tới là do Kiều Dịch đề nghị, anh ấy có một thứ muốn đưa cho mẹ xem."
Cô đang nói, Mạnh Niên Nguyên ở ban công tưới hoa xong lại đi tới: "Chỉ cho mẹ bọn con xem, vậy không cho cha xem à?"
Vạn Tố Y không ngờ rằng Mạnh Niên Nguyên ở nhà, cô vừa muốn đứng lên chào hỏi lại bị Dương Thục Nghi ấn xuống, Mạnh Niên Nguyên cũng lập tức giơ tay ra hiệu cho cô ngồi xuống.
"Sao có thể thế ạ! Con và Kiều Dịch còn tưởng cha không ở nhà..." Vạn Tố Y lập tức giải thích.
Từ trước đến nay Mạnh Niên Nguyên không mấy thân thiết với Vạn Tố Y. Dù sao con dâu cũng là con dâu. Nhưng điều này không có nghĩa là ông không hài lòng về cô con dâu này. Vừa vặn ngược lại, ông rất vừa lòng về cô, thậm chí không ít hơn Dương Thục Nghi.
"Đều là người trong nhà, con không cần câu nệ như vậy làm gì." Mạnh Niên Nguyên thấy Vạn Tố Y ngồi xuống liền kéo găng tay ra và đi tới.
Sau đó Mạnh Kiều Dịch lấy ảnh đưa cho Dương Thục Nghi: "Hôm nay con và Tố Y đi kiểm tra, có kết quả liền mang qua cho mọi người cùng xem trước."
Dương Thục Nghi nhận lấy tấm ảnh. Mạnh Niên Nguyên cũng đi qua. Nhìn đứa trẻ trong tấm ảnh, Dương Thục Nghi kinh ngạc nói: "Cái điểm nhỏ này chính là cháu trai của mẹ sao?"
"Đúng vậy ạ." Mạnh Kiều Dịch nhìn bộ dạng hai người đang cười ha hả và trả lời.
"Thế khi kiểm tra, bác sĩ nói thế nào?" Dương Thục Nghi nhìn đã mắt mới hỏi thăm Mạnh Kiều Dịch.
Chỉ cần nhắc tới chuyện liên quan tới đứa trẻ, Dương Thục Nghi hình như sẽ trở nên rất dịu dàng và quan tâm.
/513
|