Một người phụ nữ có xinh đẹp hay không, quyền quyết định ở trong tay của người đàn ông. Nếu như người đàn ông làm cho người phụ nữ hạnh phúc, trên mặt người phụ nữ trước sau đều rạng rỡ. Nhưng nếu như người phụ nữ trở nên bất hạnh, ít vẻ tươi cười, chỉ còn lại có sầu khổ, vừa liếc mắt nhìn qua không có khả năng làm người ta cảm thấy hạnh phúc.
Nụ cười vui vẻ là mỹ phẩm tốt nhất, Mạnh Kiều Dịch rất tốt với Vạn Tố Y, Vạn Tố Y không thấy ngại khi không trang điểm mà đi theo bên cạnh Mạnh Kiều Dịch, cũng không ngại nhìn mình rất tệ. Nhưng cũng vì không ngại, trái lại làm cho cô càng xinh đẹp hơn.
Vạn Tố Y ngồi ở bên trong xe của Mạnh Kiều Dịch, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cảnh tuyết bên ngoài.
Tối hôm qua tuyết rơi quá nhiều, sáng nay vẫn chưa dừng, trên mặt đất đầy tuyết nên đường trơn trượt, xe đi trên đường phải lái rất chậm, nếu không sẽ bị trượt.
Mạnh Kiều Dịch lái xe rất chậm, nhưng rất vững. Vạn Tố Y ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ. Cô giống như đứa trẻ lần đầu tiên nhìn thấy tuyết, trong ánh mắt đầy vẻ thích thú.
Cô thấy cảnh vật như vậy thật đẹp, căn bản không nỡ rời mắt. Trước đây cô căn bản không có thời gian quan tâm tới cảnh vật bên ngoài. Bên ngoài rốt cuộc đẹp tới đâu, cô không biết, vì luôn phải đi làm vội vàng, hết giờ vội vàng về. Khi đó cho dù trong lòng mê cái đẹp, nhưng vẫn sống giống như một người máy biết hít thở. Nhưng bây giờ lại khác, cô có đôi mắt phát hiện cái đẹp, rất dễ dàng chú ý tới những vẻ đẹp khác nhau.
Vạn Tố Y cảm ơn Mạnh Kiều Dịch đã cho mình có bản lĩnh như vậy, càng cảm ơn cuộc sống bây giờ có thể làm cho cô phát hiện ra những điều tốt đẹp.
"Em cứ nhìn như vậy không thấy mỏi cổ à?" Mạnh Kiều Dịch thấy Vạn Tố Y nhìn mãi ra ngoài cửa sổ thì quan tâm hỏi.
Vạn Tố Y lắc đầu, cười hì hì: "Không mỏi."
"Đây là lần đầu tiên em phát hiện, hóa ra thành phố của chúng ta bị tuyết lớn bao phủ là như vậy."
Vạn Tố Y áp một tay ở trên cửa sổ, một tay vô tình đặt ở trên bụng, đôi mắt hoàn toàn bị cảnh sắc bên ngoài giữ lại.
"Em thích tuyết như thế à?" Vạn Tố Y hiếm khi thích cảnh vật như vậy, Mạnh Kiều Dịch cũng không biết cô thích tuyết.
Vạn Tố Y gật đầu và nghiêng đầu nhìn cảnh tuyết ở một phía, đông tác vô thức rất đáng yêu: "Tuyết đẹp thật, tuyết trắng phau, không có bất kỳ màu sắc nào khác."
"Vậy hôm nay em xong việc, anh sẽ dẫn em đi tới một nơi tuyệt vời." Mạnh Kiều Dịch cẩn thận suy nghĩ một lát. Trong thời tiết này, có một nơi hẳn sẽ khiến Vạn Tố Y rất thích.
Vạn Tố Y tò mò nhìn Mạnh Kiều Dịch, có thể chính cô cũng không biết, ánh mắt cô lúc này quyến rũ tới mức nào: "Là ngắm tuyết sao?"
"Đúng." Mạnh Kiều Dịch gật đầu đáp ứng cô.
"Tốt." Nhân thời tiết như vậy cũng nên ra ngoài xem, chờ trận tuyết này qua, có muốn ngắm nữa cũng phải chờ thêm một năm.
Xe của Mạnh Kiều Dịch vẫn di chuyển chậm rãi ở trên đường, nhưng Vạn Tố Y không hề cảm thấy chậm, cảnh sắc đẹp tới mức khiến cô quên cả thời gian.
Đợi đến khi tới hầm để xe của tòa nhà Đại Hưng, Vạn Tố Y xuống xe trước: "Vậy em trực tiếp đi qua công ty bên kia luôn."
"Để anh đưa em đi." Lúc này Mạnh Kiều Dịch cũng xuống xe. Anh không mấy yên lòng khi để cô qua đó một mình.
Vạn Tố Y bật cười, có đôi khi cô rất thích khi Mạnh Kiều Dịch xem mình thành trẻ con, nhưng có đôi khi cô thật sự không muốn Mạnh Kiều Dịch xem mình là đứa trẻ. Cô chỉ vào lối đi dưới hầm để xe và nói với Mạnh Kiều Dịch: "Không sao đâu. Em đi từ đây ra cầu thang sẽ có một cầu vượt thông qua tòa nhà bên cạnh. Em có thể tự đi mà."
"Được, em nhớ điện thoại và tin nhắn cho anh đấy." Mạnh Kiều Dịch nhận ra Vạn Tố Y không thích anh đưa qua nên khẽ cười và gật đầu đồng ý.
Vạn Tố Y vẫy tay chào Mạnh Kiều Dịch, sau đó trực tiếp đi về phía lối đi kia.
Trong tòa nhà đều bật hệ thống sưởi hơi, khi mới ra khỏi hầm gửi xe, một hơi nóng đã thổi về phía Vạn Tố Y. Vạn Tố Y cởi chiếc áo lông nặng nề, chỉ mặc một chiếc áo khoác.
Cô gọi điện thoại cho Triệu Địch. Triệu Địch biết hôm nay cô sẽ qua, cho nên ở sẵn lối vào dưới tòa nhà để chờ cô. Cô không có cách nào, chỉ có thể bảo Triệu Địch đứng nguyên tại chỗ. Cô tính đi tìm anh ta, sau đó hai người sẽ cùng đi vào công ty.
Vạn Tố Y chạy tới tầng dưới của tòa nhà Kailin nhưng không nhìn thấy Triệu Địch. Bên ngoài tuyết rơi rất dày. Cô vốn định rời đi lại bỗng nhiên dừng bước, trong ánh mắt dường như có một hơi nước bỗng nhiên tan ra, đôi mắt đầy vẻ ấm áp cùng hài lòng.
Cô đứng ở cửa ra nhìn tuyết lớn bên ngoài, cơ thể tự động đứng giữa tuyết lúc nào không hay.
Lương Dần vừa tới công ty, còn chưa vào tòa nhà đã nhìn thấy Vạn Tố Y.
Hắn cầm một chiếc dù màu đen đi trong tuyết. Khi nhìn thấy nụ cười có phần mê muội trên gương mặt cô, hắn chợt bước chậm lại, che dù đứng ở trong tuyết nhìn cô, bản thân cũng không hề hay biết.
Hắn đã lâu không nhìn cô, trong nháy mắt khi vừa thấy cô, hắn còn nghi ngờ không biết có phải mình đã nhận nhầm hay không.
Cho dù hôm nay Vạn Tố Y không trang điểm, nhưng đã lâu rồi hắn không thấy cô xinh đẹp như vậy. Sau khi lấy hắn, hắn hình như chưa từng cảm thấy cô xinh đẹp. Cả thời gian bọn họ còn là vợ chồng, hắn không cho rằng hai từ xinh đẹp có gì liên quan tới cô cả.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, thật ra Vạn Tố Y đã từng xinh đẹp. Đó là lhi cô mới vừa mới đi làm, trước khi cô lấy hắn. Nếu không vì sao hắn vừa quyết định phải chọn một người vợ, người đầu tiên hắn nghĩ tới là cô.
Hình như cũng có một lần như vậy, ở dưới tuyết, Vạn Tố Y cũng đứng ở dưới tòa nhà giống như lúc này, gương mặt cũng xinh đẹp như bây giờ...
Lúc này, Vạn Tố Y đang ngắm cảnh tuyết bên ngoài hình như phát hiện ra điều gì, cô khẽ cười. Chẳng bao lâu, một người phụ nữ đã chạy tới trước mặt cô.
"Tôi còn tưởng ngài sẽ chờ ở lối ra." Triệu Địch tìm Vạn Tố Y một vòng, rốt cuộc cũng tìm được Vạn Tố Y, áy náy nói: "Đáng lẽ ra tôi phải nói rõ."
Triệu Địch cảm thấy rất áy náy khi để cho Vạn Tố Y chờ ở đây.
Vạn Tố Y đứng trong gió tuyết một lúc nên người thật lạnh, trên lông mi cũng dính chút bông tuyết, làm cho cô trông càng xinh đẹp hơn bình thường: "Không sao, chúng ta đi thôi."
Vạn Tố Y đang ngắm cảnh sắc trước mắt thì bị cắt ngang, cô không có cách nào tiếp tục được nữa, chỉ mỉm cười và nói với đối phương.
Triệu Địch đi cùng Vạn Tố Y lên tầng. Cô căn bản không phát hiện ra có một người đàn ông đã đứng trong tuyết nhìn mình rất lâu.
Lương Dần không biết Vạn Tố Y tới đây làm gì, nhưng hắn biết tất cả những điều này không thể liên quan đến hắn. Hắn nắm chặt cái dù trong tay và vào bào Kailin Beauty.
Bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, nhưng những câu chuyện trong tuyết sẽ chỉ liên quan tới tuyết, không còn liên quan tới Vạn Tố Y, cũng không liên quan tới Lương Dần.
Nụ cười vui vẻ là mỹ phẩm tốt nhất, Mạnh Kiều Dịch rất tốt với Vạn Tố Y, Vạn Tố Y không thấy ngại khi không trang điểm mà đi theo bên cạnh Mạnh Kiều Dịch, cũng không ngại nhìn mình rất tệ. Nhưng cũng vì không ngại, trái lại làm cho cô càng xinh đẹp hơn.
Vạn Tố Y ngồi ở bên trong xe của Mạnh Kiều Dịch, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cảnh tuyết bên ngoài.
Tối hôm qua tuyết rơi quá nhiều, sáng nay vẫn chưa dừng, trên mặt đất đầy tuyết nên đường trơn trượt, xe đi trên đường phải lái rất chậm, nếu không sẽ bị trượt.
Mạnh Kiều Dịch lái xe rất chậm, nhưng rất vững. Vạn Tố Y ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ. Cô giống như đứa trẻ lần đầu tiên nhìn thấy tuyết, trong ánh mắt đầy vẻ thích thú.
Cô thấy cảnh vật như vậy thật đẹp, căn bản không nỡ rời mắt. Trước đây cô căn bản không có thời gian quan tâm tới cảnh vật bên ngoài. Bên ngoài rốt cuộc đẹp tới đâu, cô không biết, vì luôn phải đi làm vội vàng, hết giờ vội vàng về. Khi đó cho dù trong lòng mê cái đẹp, nhưng vẫn sống giống như một người máy biết hít thở. Nhưng bây giờ lại khác, cô có đôi mắt phát hiện cái đẹp, rất dễ dàng chú ý tới những vẻ đẹp khác nhau.
Vạn Tố Y cảm ơn Mạnh Kiều Dịch đã cho mình có bản lĩnh như vậy, càng cảm ơn cuộc sống bây giờ có thể làm cho cô phát hiện ra những điều tốt đẹp.
"Em cứ nhìn như vậy không thấy mỏi cổ à?" Mạnh Kiều Dịch thấy Vạn Tố Y nhìn mãi ra ngoài cửa sổ thì quan tâm hỏi.
Vạn Tố Y lắc đầu, cười hì hì: "Không mỏi."
"Đây là lần đầu tiên em phát hiện, hóa ra thành phố của chúng ta bị tuyết lớn bao phủ là như vậy."
Vạn Tố Y áp một tay ở trên cửa sổ, một tay vô tình đặt ở trên bụng, đôi mắt hoàn toàn bị cảnh sắc bên ngoài giữ lại.
"Em thích tuyết như thế à?" Vạn Tố Y hiếm khi thích cảnh vật như vậy, Mạnh Kiều Dịch cũng không biết cô thích tuyết.
Vạn Tố Y gật đầu và nghiêng đầu nhìn cảnh tuyết ở một phía, đông tác vô thức rất đáng yêu: "Tuyết đẹp thật, tuyết trắng phau, không có bất kỳ màu sắc nào khác."
"Vậy hôm nay em xong việc, anh sẽ dẫn em đi tới một nơi tuyệt vời." Mạnh Kiều Dịch cẩn thận suy nghĩ một lát. Trong thời tiết này, có một nơi hẳn sẽ khiến Vạn Tố Y rất thích.
Vạn Tố Y tò mò nhìn Mạnh Kiều Dịch, có thể chính cô cũng không biết, ánh mắt cô lúc này quyến rũ tới mức nào: "Là ngắm tuyết sao?"
"Đúng." Mạnh Kiều Dịch gật đầu đáp ứng cô.
"Tốt." Nhân thời tiết như vậy cũng nên ra ngoài xem, chờ trận tuyết này qua, có muốn ngắm nữa cũng phải chờ thêm một năm.
Xe của Mạnh Kiều Dịch vẫn di chuyển chậm rãi ở trên đường, nhưng Vạn Tố Y không hề cảm thấy chậm, cảnh sắc đẹp tới mức khiến cô quên cả thời gian.
Đợi đến khi tới hầm để xe của tòa nhà Đại Hưng, Vạn Tố Y xuống xe trước: "Vậy em trực tiếp đi qua công ty bên kia luôn."
"Để anh đưa em đi." Lúc này Mạnh Kiều Dịch cũng xuống xe. Anh không mấy yên lòng khi để cô qua đó một mình.
Vạn Tố Y bật cười, có đôi khi cô rất thích khi Mạnh Kiều Dịch xem mình thành trẻ con, nhưng có đôi khi cô thật sự không muốn Mạnh Kiều Dịch xem mình là đứa trẻ. Cô chỉ vào lối đi dưới hầm để xe và nói với Mạnh Kiều Dịch: "Không sao đâu. Em đi từ đây ra cầu thang sẽ có một cầu vượt thông qua tòa nhà bên cạnh. Em có thể tự đi mà."
"Được, em nhớ điện thoại và tin nhắn cho anh đấy." Mạnh Kiều Dịch nhận ra Vạn Tố Y không thích anh đưa qua nên khẽ cười và gật đầu đồng ý.
Vạn Tố Y vẫy tay chào Mạnh Kiều Dịch, sau đó trực tiếp đi về phía lối đi kia.
Trong tòa nhà đều bật hệ thống sưởi hơi, khi mới ra khỏi hầm gửi xe, một hơi nóng đã thổi về phía Vạn Tố Y. Vạn Tố Y cởi chiếc áo lông nặng nề, chỉ mặc một chiếc áo khoác.
Cô gọi điện thoại cho Triệu Địch. Triệu Địch biết hôm nay cô sẽ qua, cho nên ở sẵn lối vào dưới tòa nhà để chờ cô. Cô không có cách nào, chỉ có thể bảo Triệu Địch đứng nguyên tại chỗ. Cô tính đi tìm anh ta, sau đó hai người sẽ cùng đi vào công ty.
Vạn Tố Y chạy tới tầng dưới của tòa nhà Kailin nhưng không nhìn thấy Triệu Địch. Bên ngoài tuyết rơi rất dày. Cô vốn định rời đi lại bỗng nhiên dừng bước, trong ánh mắt dường như có một hơi nước bỗng nhiên tan ra, đôi mắt đầy vẻ ấm áp cùng hài lòng.
Cô đứng ở cửa ra nhìn tuyết lớn bên ngoài, cơ thể tự động đứng giữa tuyết lúc nào không hay.
Lương Dần vừa tới công ty, còn chưa vào tòa nhà đã nhìn thấy Vạn Tố Y.
Hắn cầm một chiếc dù màu đen đi trong tuyết. Khi nhìn thấy nụ cười có phần mê muội trên gương mặt cô, hắn chợt bước chậm lại, che dù đứng ở trong tuyết nhìn cô, bản thân cũng không hề hay biết.
Hắn đã lâu không nhìn cô, trong nháy mắt khi vừa thấy cô, hắn còn nghi ngờ không biết có phải mình đã nhận nhầm hay không.
Cho dù hôm nay Vạn Tố Y không trang điểm, nhưng đã lâu rồi hắn không thấy cô xinh đẹp như vậy. Sau khi lấy hắn, hắn hình như chưa từng cảm thấy cô xinh đẹp. Cả thời gian bọn họ còn là vợ chồng, hắn không cho rằng hai từ xinh đẹp có gì liên quan tới cô cả.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, thật ra Vạn Tố Y đã từng xinh đẹp. Đó là lhi cô mới vừa mới đi làm, trước khi cô lấy hắn. Nếu không vì sao hắn vừa quyết định phải chọn một người vợ, người đầu tiên hắn nghĩ tới là cô.
Hình như cũng có một lần như vậy, ở dưới tuyết, Vạn Tố Y cũng đứng ở dưới tòa nhà giống như lúc này, gương mặt cũng xinh đẹp như bây giờ...
Lúc này, Vạn Tố Y đang ngắm cảnh tuyết bên ngoài hình như phát hiện ra điều gì, cô khẽ cười. Chẳng bao lâu, một người phụ nữ đã chạy tới trước mặt cô.
"Tôi còn tưởng ngài sẽ chờ ở lối ra." Triệu Địch tìm Vạn Tố Y một vòng, rốt cuộc cũng tìm được Vạn Tố Y, áy náy nói: "Đáng lẽ ra tôi phải nói rõ."
Triệu Địch cảm thấy rất áy náy khi để cho Vạn Tố Y chờ ở đây.
Vạn Tố Y đứng trong gió tuyết một lúc nên người thật lạnh, trên lông mi cũng dính chút bông tuyết, làm cho cô trông càng xinh đẹp hơn bình thường: "Không sao, chúng ta đi thôi."
Vạn Tố Y đang ngắm cảnh sắc trước mắt thì bị cắt ngang, cô không có cách nào tiếp tục được nữa, chỉ mỉm cười và nói với đối phương.
Triệu Địch đi cùng Vạn Tố Y lên tầng. Cô căn bản không phát hiện ra có một người đàn ông đã đứng trong tuyết nhìn mình rất lâu.
Lương Dần không biết Vạn Tố Y tới đây làm gì, nhưng hắn biết tất cả những điều này không thể liên quan đến hắn. Hắn nắm chặt cái dù trong tay và vào bào Kailin Beauty.
Bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, nhưng những câu chuyện trong tuyết sẽ chỉ liên quan tới tuyết, không còn liên quan tới Vạn Tố Y, cũng không liên quan tới Lương Dần.
/513
|