Khi Vạn Tố Y chạy tới nhà xưởng thì rất nhiều công nhân đang chữa cháy, nhưng lửa cháy rất cao cũng không có dấu hiệu sẽ tắt. Từ khi Vạn Tố Y nghe điện thoại tới khi chạy đến đây đã nửa giờ, nói cách khác, lửa đã cháy hơn nửa giờ trở.
"Thông báo cho phòng cháy chữa cháy chưa?" Vạn Tố Y đứng cách ngọn lửa mấy trăm mét hỏi trợ lý.
Trợ lý gật đầu, đáp lại: "Thông báo hơi muộn nên bọn họ cũng vừa mới tới thôi. Chắc hẳn sẽ sớm được dập tắt."
Vạn Tố Y yên lặng nghe trợ lý nói xong, vẫn gọi điện thoại cho Mạnh Kiều Dịch.
Tình hình như vậy, một mình cô sợ là không xử lý tốt được, cho dù Mạnh Kiều Dịch tới cũng không giúp được chuyện gì, nhưng cô sẽ vẫn thấy yên lòng hơn.
Mạnh Kiều Dịch hình như đang chờ cuộc điện thoại này của Vạn Tố Y, cô vừa gọi qua thì anh đã nhanh chóng đồng ý, lấy tốc độ nhanh nhất xuất hiện ở bên cạnh cô.
Khi Mạnh Kiều Dịch chạy tới thì lửa đã được dập tắt.
"Nhà xưởng bên cạnh là của công ty nào vậy?" Vạn Tố Y liếc nhìn nhà xưởng công ty mình bị cháy chỉ còn một nửa lại nhìn nhà xưởng bên cạnh bị cháy gần hết.
Trợ lý do dự nhìn Vạn Tố Y trả lời: "Là Kailin..."
Bọn họ vừa nói xong, Lý Nhược Hàm với toàn thân đen xì từ phía sau nhà xưởng đi ra, vẻ mặt thỏa mãn cười lạnh: "Đốt xong rồi, cuối cùng cũng đốt xong đồ... Đồ nhà chúng tôi, các người đừng mong cướp được!"
"Lý Nhược Hàm?"
Những người nhìn thấy Lý Nhược Hàm đều cảm thấy kinh hãi, rõ ràng không ngờ cô ta sẽ xuất hiện ở đây.
Lương Dần đã chạy tới từ lâu, lúc này không biết từ đâu đi ra, vẻ mặt hắn rất khó coi, trên người có phần chật vật, bộ comple và áo sơ mi màu trắng dính bẩn. Hắn nhìn Lý Nhược Hàm với vẻ căm tức, nhưng khi nghiêng đầu thấy Vạn Tố Y, theo bản năng lại chấn động, sau đó tránh tầm mắt của cô, ánh mắt hắn có vẻ phức tạp.
"Lương Dần!" Lý Nhược Hàm cười lạnh nhìn Lương Dần hét to: "Tôi đã từng nói rồi, tôi cho phép anh cướp đi mọi thứ của nhà họ Lý chúng tôi, thậm chí cho phép anh tổn thương người nhà tôi, nhưng anh không thể vứt bỏ tôi, cũng không thể cưới người khác! Vị trí bà chủ Lương chỉ có thể là một mình tôi, một mình tôi thôi!"
Lương Dần nhìn chằm chằm vào Lý Nhược Hàm, vẻ mặt cực kỳ khó coi, giống như bị cô ta vạch trần mặt nạ ở trước mặt mọi người vậy: "Tôi không hiểu cô đang nói gì cả."
"Không hiểu sao? Ha ha, anh cho rằng chuyện anh làm thật sự có thể giấu được tôi à?" Lý Nhược Hàm đi từng bước tới gần Lương Dần, hoàn toàn không sợ hãi: "Tôi rõ ràng là mang đá đập chân của mình. Tôi điều tra ra người vợ mới của anh tên là Hồng Cảnh? Anh biết cô ta là ai không?"
"Cô đang nói gì?" Lương Dần hình như không biết chuyện cô ta nói.
"Hồng Cảnh là người do tôi phái đến tập đoàn Đại Hưng, ban đầu tôi còn tính dùng cô ta để phá hỏng tình cảm của Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch, không ngờ..." Khi Lý Nhược Hàm nói lời này thì theo bản năng nhìn về phía Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch: "Không ngờ tình cảm của hai người bọn họ còn chắc hơn vàng, Mạnh Kiều Dịch thậm chí không liếc nhìn lấy một cái, nhưng không ngờ anh tự nhiên... Ha ha, người phụ nữ kia không có thế lực, càng không có bối cảnh, còn lớn hơn tôi vài tuổi, tôi không biết anh rốt cuộc thích cô ta ở điểm nào!"
Lương Dần nhìn Lý Nhược Hàm với vẻ mặt không vui, lại giống như Lý Nhược Hàm đang hắt nước bẩn vào hắn, làm cho hắn không bực bội: "Lý Nhược Hàm, nếu như cô còn tiếp tục nói linh tinh nữa, tôi không chỉ kiện cô phá hủy tài sản của người khác, thậm chí là bôi nhọ danh dự của người khác."
"Phải không?" Lý Nhược Hàm cũng không sợ hãi, ánh mắt nhìn lướt qua người phụ nữ từ phía sau chạy tới chỗ Lương Dần: "Anh xem thử ai tới."
Lương Dần vừa quay đầu đã thấy người phụ nữ chạy tới thì gương mặt biến sắc.
"Ông xã, anh không sao chứ? Anh có bị thương chỗ nào không?" Một người phụ nữ có dáng vẻ rất giống với Vạn Tố Y chạy tới xoa vai của Lương Dần, ánh mắt lo lắng nhìn hắn hỏi thăm.
Lương Dần nắm lấy tay của cô ta với vẻ bực bội, nhưng khi người phụ nữ vừa ngẩng đầu lên, hắn thấy gương mặt đó của cô ta liền bình tĩnh lại: "Sao em lại tới đây?"
"Em nhận được điện thoại nói anh bị thương." Vẻ mặt Hồng Cảnh quan tâm nhìn hắn nói: "Làm em sợ muốn chết rồi, thật may là không có việc gì."
Lương Dần nắm tay Hồng Cảnh, nghe cô ta nói thì theo bản năng nhìn về phía Vạn Tố Y.
Hồng Cảnh nhìn theo ánh mắt của cô ta thì thấy Vạn Tố Y, vẻ mặt lập tức trở nên phức tạp.
"Thế nào? Bây giờ anh còn phủ nhận nữa không?" Lý Nhược Hàm nhìn Hồng Cảnh và Lương Dần thân mật thì cảm thấy trong lòng lạnh giá, thậm chí cũng không thể cười lạnh nổi nữa.
Lương Dần nghiêng đầu nhìn về phía Lý Nhược Hàm với vẻ hung dữ, trả lời vấn đề của cô ta: "Đúng thì thế nào? Lý Nhược Hàm, chúng ta đã ly hôn, có cần tôi nhắc lại cho cô nghe lần nữa không?"
"Không cần!" Nói như vậy cũng không tổn thương được Lý Nhược Hàm, cô ta lớn tiếng phủ nhận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh nghĩ rằng tôi còn để ý tới anh sao? Tôi có nghĩ tới anh cũng là nghĩ làm sao để hủy hoại anh!"
"Cô còn có bản lĩnh này sao?" Lương Dần biết rất rõ bây giờ Lý Nhược Hàm là dạng gì.
Vạn Tố Y nhìn hai người từng là vợ chồng nhưng bây giờ không tha cho nhau, cảm thấy bọn họ thật đáng buồn. Nhưng nếu như nhất định phải lựa chọn một bên, Vạn Tố Y cảm thấy Lý Nhược Hàm càng đáng thương hơn, dù sao cô ta thật sự bị lừa gạt đi tất cả.
"Tôi không bản lĩnh này... Nếu như tôi có bản lĩnh, làm sao có thể không nhìn ra sự giả tạo của anh mà đi lấy anh chứ?" Lý Nhược Hàm liền lùi mấy bước, một tay đặt lên cái bụng bằng phẳng của mình: "Anh đối xử với tôi hoàn toàn không giống như một con người, anh cướp đi tất cả mọi thứ của tôi! Anh không buông tha cho tôi thì thôi, ngay cả con tôi cũng không buông tha... Ở trong mắt anh, tôi thậm chí không bằng một con chó, con mèo."
"..."
Lương Dần không nói gì, mặc kệ cô ta.
Hồng Cảnh nhíu mày nhìn Lý Nhược Hàm, mấy lần muốn mở miệng nhưng không tìm được cơ hội.
"Người đàn ông như anh còn có trái tim sao? Còn biết yêu sao?" Lý Nhược Hàm nói bây giờ mình chỉ muốn làm sao phá hỏng Lương Dần, nhưng rõ ràng không phải vậy, trong lòng cô ta vẫn không khống chế được mà yêu hắn.
"Cô Lý, chuyện này không phải lỗi của anh ấy, tôi khuyên cô tốt nhất nên suy nghĩ lại về khuyết điểm của bản thân đi!" Lúc này, Hồng Cảnh cuối cùng không nhịn được liền lên tiếng.
Hồng Cảnh hoàn toàn là bộ dạng người thắng cuộc, có thể thấy cô ta được Lương Dần che chở: "Chồng tôi không phải là người như cô nói. Theo tôi được biết, anh ấy vẫn không thể quên được người vợ đã mất. Tôi bội phục tình cảm sâu nặng của anh ấy, cho dù chúng tôi mới quen biết không lâu, nhưng anh ấy đối xử với tôi rất được, tôi chỉ là một người xuất thân bình thường, hẳn không có gì để anh ấy phải lừa gạt chứ? Anh ấy chỉ đối xử với cô như vậy mà thôi, chỉ tàn nhẫn với cô thôi, nhưng người đáng thương nhất định phải có chỗ đáng trách, không phải sao?"
"Cô câm miệng lại cho tôi!" Hai mắt Lý Nhược Hàm đỏ lên nhìn chằm chằm vào người phụ nữ kia, ánh mắt hoàn toàn giống như muốn ăn thịt cô ta: "Cô nghĩ rằng cô có tư cách răn dạy tôi sao? Bây giờ cô còn không biết mình là gì đúng không! Cô à? Thậm chí còn không bằng tôi đâu!"
Nói xong, Lý Nhược Hàm chỉ tay về phía Vạn Tố Y: "Thấy cô ta không?"
"Thông báo cho phòng cháy chữa cháy chưa?" Vạn Tố Y đứng cách ngọn lửa mấy trăm mét hỏi trợ lý.
Trợ lý gật đầu, đáp lại: "Thông báo hơi muộn nên bọn họ cũng vừa mới tới thôi. Chắc hẳn sẽ sớm được dập tắt."
Vạn Tố Y yên lặng nghe trợ lý nói xong, vẫn gọi điện thoại cho Mạnh Kiều Dịch.
Tình hình như vậy, một mình cô sợ là không xử lý tốt được, cho dù Mạnh Kiều Dịch tới cũng không giúp được chuyện gì, nhưng cô sẽ vẫn thấy yên lòng hơn.
Mạnh Kiều Dịch hình như đang chờ cuộc điện thoại này của Vạn Tố Y, cô vừa gọi qua thì anh đã nhanh chóng đồng ý, lấy tốc độ nhanh nhất xuất hiện ở bên cạnh cô.
Khi Mạnh Kiều Dịch chạy tới thì lửa đã được dập tắt.
"Nhà xưởng bên cạnh là của công ty nào vậy?" Vạn Tố Y liếc nhìn nhà xưởng công ty mình bị cháy chỉ còn một nửa lại nhìn nhà xưởng bên cạnh bị cháy gần hết.
Trợ lý do dự nhìn Vạn Tố Y trả lời: "Là Kailin..."
Bọn họ vừa nói xong, Lý Nhược Hàm với toàn thân đen xì từ phía sau nhà xưởng đi ra, vẻ mặt thỏa mãn cười lạnh: "Đốt xong rồi, cuối cùng cũng đốt xong đồ... Đồ nhà chúng tôi, các người đừng mong cướp được!"
"Lý Nhược Hàm?"
Những người nhìn thấy Lý Nhược Hàm đều cảm thấy kinh hãi, rõ ràng không ngờ cô ta sẽ xuất hiện ở đây.
Lương Dần đã chạy tới từ lâu, lúc này không biết từ đâu đi ra, vẻ mặt hắn rất khó coi, trên người có phần chật vật, bộ comple và áo sơ mi màu trắng dính bẩn. Hắn nhìn Lý Nhược Hàm với vẻ căm tức, nhưng khi nghiêng đầu thấy Vạn Tố Y, theo bản năng lại chấn động, sau đó tránh tầm mắt của cô, ánh mắt hắn có vẻ phức tạp.
"Lương Dần!" Lý Nhược Hàm cười lạnh nhìn Lương Dần hét to: "Tôi đã từng nói rồi, tôi cho phép anh cướp đi mọi thứ của nhà họ Lý chúng tôi, thậm chí cho phép anh tổn thương người nhà tôi, nhưng anh không thể vứt bỏ tôi, cũng không thể cưới người khác! Vị trí bà chủ Lương chỉ có thể là một mình tôi, một mình tôi thôi!"
Lương Dần nhìn chằm chằm vào Lý Nhược Hàm, vẻ mặt cực kỳ khó coi, giống như bị cô ta vạch trần mặt nạ ở trước mặt mọi người vậy: "Tôi không hiểu cô đang nói gì cả."
"Không hiểu sao? Ha ha, anh cho rằng chuyện anh làm thật sự có thể giấu được tôi à?" Lý Nhược Hàm đi từng bước tới gần Lương Dần, hoàn toàn không sợ hãi: "Tôi rõ ràng là mang đá đập chân của mình. Tôi điều tra ra người vợ mới của anh tên là Hồng Cảnh? Anh biết cô ta là ai không?"
"Cô đang nói gì?" Lương Dần hình như không biết chuyện cô ta nói.
"Hồng Cảnh là người do tôi phái đến tập đoàn Đại Hưng, ban đầu tôi còn tính dùng cô ta để phá hỏng tình cảm của Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch, không ngờ..." Khi Lý Nhược Hàm nói lời này thì theo bản năng nhìn về phía Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch: "Không ngờ tình cảm của hai người bọn họ còn chắc hơn vàng, Mạnh Kiều Dịch thậm chí không liếc nhìn lấy một cái, nhưng không ngờ anh tự nhiên... Ha ha, người phụ nữ kia không có thế lực, càng không có bối cảnh, còn lớn hơn tôi vài tuổi, tôi không biết anh rốt cuộc thích cô ta ở điểm nào!"
Lương Dần nhìn Lý Nhược Hàm với vẻ mặt không vui, lại giống như Lý Nhược Hàm đang hắt nước bẩn vào hắn, làm cho hắn không bực bội: "Lý Nhược Hàm, nếu như cô còn tiếp tục nói linh tinh nữa, tôi không chỉ kiện cô phá hủy tài sản của người khác, thậm chí là bôi nhọ danh dự của người khác."
"Phải không?" Lý Nhược Hàm cũng không sợ hãi, ánh mắt nhìn lướt qua người phụ nữ từ phía sau chạy tới chỗ Lương Dần: "Anh xem thử ai tới."
Lương Dần vừa quay đầu đã thấy người phụ nữ chạy tới thì gương mặt biến sắc.
"Ông xã, anh không sao chứ? Anh có bị thương chỗ nào không?" Một người phụ nữ có dáng vẻ rất giống với Vạn Tố Y chạy tới xoa vai của Lương Dần, ánh mắt lo lắng nhìn hắn hỏi thăm.
Lương Dần nắm lấy tay của cô ta với vẻ bực bội, nhưng khi người phụ nữ vừa ngẩng đầu lên, hắn thấy gương mặt đó của cô ta liền bình tĩnh lại: "Sao em lại tới đây?"
"Em nhận được điện thoại nói anh bị thương." Vẻ mặt Hồng Cảnh quan tâm nhìn hắn nói: "Làm em sợ muốn chết rồi, thật may là không có việc gì."
Lương Dần nắm tay Hồng Cảnh, nghe cô ta nói thì theo bản năng nhìn về phía Vạn Tố Y.
Hồng Cảnh nhìn theo ánh mắt của cô ta thì thấy Vạn Tố Y, vẻ mặt lập tức trở nên phức tạp.
"Thế nào? Bây giờ anh còn phủ nhận nữa không?" Lý Nhược Hàm nhìn Hồng Cảnh và Lương Dần thân mật thì cảm thấy trong lòng lạnh giá, thậm chí cũng không thể cười lạnh nổi nữa.
Lương Dần nghiêng đầu nhìn về phía Lý Nhược Hàm với vẻ hung dữ, trả lời vấn đề của cô ta: "Đúng thì thế nào? Lý Nhược Hàm, chúng ta đã ly hôn, có cần tôi nhắc lại cho cô nghe lần nữa không?"
"Không cần!" Nói như vậy cũng không tổn thương được Lý Nhược Hàm, cô ta lớn tiếng phủ nhận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh nghĩ rằng tôi còn để ý tới anh sao? Tôi có nghĩ tới anh cũng là nghĩ làm sao để hủy hoại anh!"
"Cô còn có bản lĩnh này sao?" Lương Dần biết rất rõ bây giờ Lý Nhược Hàm là dạng gì.
Vạn Tố Y nhìn hai người từng là vợ chồng nhưng bây giờ không tha cho nhau, cảm thấy bọn họ thật đáng buồn. Nhưng nếu như nhất định phải lựa chọn một bên, Vạn Tố Y cảm thấy Lý Nhược Hàm càng đáng thương hơn, dù sao cô ta thật sự bị lừa gạt đi tất cả.
"Tôi không bản lĩnh này... Nếu như tôi có bản lĩnh, làm sao có thể không nhìn ra sự giả tạo của anh mà đi lấy anh chứ?" Lý Nhược Hàm liền lùi mấy bước, một tay đặt lên cái bụng bằng phẳng của mình: "Anh đối xử với tôi hoàn toàn không giống như một con người, anh cướp đi tất cả mọi thứ của tôi! Anh không buông tha cho tôi thì thôi, ngay cả con tôi cũng không buông tha... Ở trong mắt anh, tôi thậm chí không bằng một con chó, con mèo."
"..."
Lương Dần không nói gì, mặc kệ cô ta.
Hồng Cảnh nhíu mày nhìn Lý Nhược Hàm, mấy lần muốn mở miệng nhưng không tìm được cơ hội.
"Người đàn ông như anh còn có trái tim sao? Còn biết yêu sao?" Lý Nhược Hàm nói bây giờ mình chỉ muốn làm sao phá hỏng Lương Dần, nhưng rõ ràng không phải vậy, trong lòng cô ta vẫn không khống chế được mà yêu hắn.
"Cô Lý, chuyện này không phải lỗi của anh ấy, tôi khuyên cô tốt nhất nên suy nghĩ lại về khuyết điểm của bản thân đi!" Lúc này, Hồng Cảnh cuối cùng không nhịn được liền lên tiếng.
Hồng Cảnh hoàn toàn là bộ dạng người thắng cuộc, có thể thấy cô ta được Lương Dần che chở: "Chồng tôi không phải là người như cô nói. Theo tôi được biết, anh ấy vẫn không thể quên được người vợ đã mất. Tôi bội phục tình cảm sâu nặng của anh ấy, cho dù chúng tôi mới quen biết không lâu, nhưng anh ấy đối xử với tôi rất được, tôi chỉ là một người xuất thân bình thường, hẳn không có gì để anh ấy phải lừa gạt chứ? Anh ấy chỉ đối xử với cô như vậy mà thôi, chỉ tàn nhẫn với cô thôi, nhưng người đáng thương nhất định phải có chỗ đáng trách, không phải sao?"
"Cô câm miệng lại cho tôi!" Hai mắt Lý Nhược Hàm đỏ lên nhìn chằm chằm vào người phụ nữ kia, ánh mắt hoàn toàn giống như muốn ăn thịt cô ta: "Cô nghĩ rằng cô có tư cách răn dạy tôi sao? Bây giờ cô còn không biết mình là gì đúng không! Cô à? Thậm chí còn không bằng tôi đâu!"
Nói xong, Lý Nhược Hàm chỉ tay về phía Vạn Tố Y: "Thấy cô ta không?"
/513
|