\(37\)
\- Có gì mà tớ không dám chứ?
Kiều Vy ngẩn người một lúc rồi mới quả quyết đáp lại lời nói của Doãn Kiệt. Hắn nghĩ cô không dám tới chơi ở bar sao, vậy lần này cô sẽ làm badgirl cho hắn xem.
Mọi người trong lớp cảm thấy lớp trưởng và lớp phó học tập như thể sắp đánh nhau tới nơi rồi, ai ai cũng toát mồ hôi lạnh trong cái bầu không khí căng thẳng này.
"Hai người họ đáng sợ quá"
"Nghe nói là hai người đã chia tay được một thời gian rồi."
"Tiếc thật đấy, đẹp đôi như vậy mà chia tay."
Mọi người trong lớp nhìn nhau rồi xì xào to nhỏ với nhau. Chỉ có Kiều Vy và Doãn Kiệt bây giờ mắt vẫn chưa rời khỏi nhau, cả hai nhìn nhau chằm chằm.
\- Được rồi, lớp phó đã đề xuất như vậy rồi thì thân làm lớp trưởng đây sẽ nghe theo vậy.
Doãn Kiệt vẫn không vui, nếu thế thì việc đặt quán bar phải do hắn đích thân làm. Ở cái thành phố này, hắn cũng có một quán bar của riêng mình. Ít ra là tại địa bàn của mình cũng sẽ dễ dàng quản lí Kiều Vy hơn, như vậy cô sẽ không bị mấy tên không ra gì kia dòm ngó nữa.
\- Vậy thật là cảm ơn lớp trưởng quá. \- Nói như đúng rồi ý, cái gì mà thân làm lớp trưởng sẽ nghe theo vậy.
Đúng là lươn lẹo hết chỗ nói.
\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*
Buổi tối, tại quán bar của Doãn Kiệt...
Dexter, Dai và Jethro đã biết được tin tức lớp Kiều Vy sẽ tổ chức liên hoan ở đây. Vì vậy ba người họ đã lén theo tới đây và rú ở một góc tối trên tầng, quan sát không khí nhộn nhịp ở bên dưới.
Căn bản là hôm nay bar đã đóng cửa rồi, hiện giờ ngoài các thành viên trong lớp của Kiều Vy ra thì cũng không còn người ngoài nào khác ở trong bar ngoại trừ ba người họ. May mà bọn họ đã nhanh trí giả vờ cải trang thành nhân viên pha chế rượu vang rồi.
Ở bên dưới, không khí nhộn nhịp vô cùng. Ai ai cũng đang quẩy theo tiếng nhạc xập xình xập xình, hiện ở ghế sofa chỉ còn hai người là Kiều Vy và Doãn Kiệt mà thôi. Cả hai nãy giờ im lặng, không ai thèm nói gì với nhau cả.
Doãn Kiệt lặng lẽ ngắm nhìn Kiều Vy trong lúc mà cô không để ý tới hắn. Hôm nay cô lại dám mặc chiếc váy hở ngực như vậy ư? Thật là đáng ghét. Chiếc váy cô mặc là chiếc váy màu trắng vô cùng trưởng thành, không giống cô trong bộ đồng phục học sinh chút nào cả. Váy rất ngắn, ngực quá hở, lại còn...bó sát người nữa.
Doãn Kiệt vẫn không rời ánh mắt khỏi cơ thể quyến rũ nóng bỏng của cô, hắn đưa tay lên nhấp một ngụm rượu vang.
Ngược lại Kiều Vy lúc này cảm thấy khó chịu vô cùng khi ánh mắt nóng bỏng của Doãn Kiệt liên tục rơi xuống cơ thể cô, vì thế nên cô chẳng dám ngẩng đầu lên. Trong lòng cô lo lắng vô cùng, hôm nay mặc vậy là cô muốn chọc tức Doãn Kiệt mà thôi. Nhưng không ngờ cô lại bị hắn nhìm chằm chằm cho tới xấu hổ đỏ hết cả mặt như vậy.
"Thật đáng ghét, mình lại nghịch ngu rồi."
Lúc này, nhân viên bưng chai rượu vang tới, vì đang ngại Doãn Kiệt nên Kiều Vy lập tức giật lấy rượu và uống. Doãn Kiệt trợn mắt khi nhìn thấy cô uống rượu, hắn lập tức bước tới chỗ cô và giành lại chai rượu vang đỏ.
\- A, trả lại đây. \- Bị giật chai rượu đi, Kiều Vy lắc đầu không chịu.
\- Không được, uống say rồi cậu lại làm khổ tôi.
Doãn Kiệt nhìn Kiều Vy, từ từ đổ rượu đi không cho cô uống nữa. Kiều Vy ngẩn người trước lời nói của Doãn Kiệt, hắn vừa nói...cô uống say sẽ làm khổ hắn ư? Đây là có ý gì?
\- Doãn Kiệt...?
\- Kiều Vy.
Doãn Kiệt lập tức cúi đầu mình xuống ghé sát vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, nó hơi ửng hồng lên do tác dụng của men rượu. Cô có biết là, biểu cảm này của cô sẽ khiến hắn không thể kiểm soát nổi bản thân không?
Hắn nhẹ nhàng gọi tên cô, giọng nói ấm áp này, cô cứ ngỡ là mình không thể nghe lại nữa rồi. Nhưng hiện giờ, Doãn Kiệt đang ở trước mặt cô, hắn vừa gọi tên cô.
Ma xui quỷ khiến, Kiều Vy lập tức vòng tay qua cổ Doãn Kiệt, chủ động cưỡng hôn hắn. Lúc này đây, Doãn Kiệt đã hoàn toàn rơi vào trạng thái bị động...
/47
|