Lâm Du rất bất đắc dĩ. Cô biết Diệp Di Nhiên có lòng tốt, nhưng cách àm Diệp Di Nhiên và Chu Lăng sống chung không thích hợp với cô và Hứa Mạch. So với việc đi khắp những con phố để tìm đồ ăn ngon và vui chơi thì Lâm Du càng thích ở nhà làm một bữa ăn với Hứa Mạch hơn. Dù mùi vị không được như mỹ vị nhưng cũng là phát ra từ nội tâm nên cô cảm thấy rất ấm áp.
Đúng rồi chị họ, cuối tuần này chúng ta cùng đi ngâm suối nước nóng đi! Lâm Du không trả lời, Diệp Di Nhiên dứt khoát chủ động giúp sắp xếp lịch trình.
Lâm Du không lập tức đồng ý mà hỏi lại: Tuần này Chu Lăng không cần làm thêm giờ sao?
Không cần! Gần đây Chu thị không bận rộn, vị trí của Chu Lăng cũng khá vững vàng rồi, tất nhiên không cần phải tự mình làm hết mọi chuyện nữa, giao cho cấp dưới đi làm là được. Diệp Di Nhiên tỏ vẻ đương nhiên, giọng nói đầy tự hào.
Như vậy... Lâm Du nghĩ ngợi chốc lát rồi gật đầu một cái, Vậy được, lát nữa chị gọi điện hỏi Hứa Mạch xem có phải làm thêm giờ hay không.
Nói như vậy là cuối tuần này chị dâu không bận? Vậy thì không thành vấn đề. Chỉ cần chị họ muốn đi thì anh họ nhất định sẽ đồng ý. Nếu anh họ không đồng ý thì cô liền len lén bắt cóc chị họ, để cho anh ấy tự ngồi hối tiếc một mình. Diệp Di Nhiên âm thầm lẩm bẩm trong lòng.
Hay là hỏi trước đi! Không chắc chắn lịch làm việc của Hứa Mạch thì Lâm Du sẽ không dễ dàng đồng ý.
Vậy cũng tốt, em chờ tin tốt của chị. Nghe Lâm Du kiên trì như vậy, Diệp Di Nhiên cũng không miễn cưỡng nữa, đàng hoàng cúp điện thoại.
Lâm Du vừa cúp điện thoại với Diệp Di Nhiên thì liền lập tức gọi cho Hứa Mạch.
Tiểu Du? Hiếm thấy Lâm Du gọi điện trong giờ làm việc nên tất nhiên tâm trạng của Hứa Mạch rất tốt.
Di Nhiên hỏi cuối tuần này chúng ta có thời gian cùng đi ngâm suối nước nóng không. Lâm Du không hề giấu giếm bất kỳ chuyện gì.
Ngâm suối nước nóng? Hứa Mạch kinh ngạc nhướn mày, ngay sau đó không chút nghĩ ngợi phản đối, Không đi. Dù có đi cũng không theo chân bọn họ.
Nếu như thật sự muốn ngâm suối nước nóng, Hứa Mạch nhất định phải ngâm với Lâm Du. Nhưng nếu có thêm Chu Lăng và Diệp Di Nhiên thì Hứa Mạch có thể kết luận Diệp Di Nhiên sẽ lôi Lâm Du đi. Biết rõ bà xã sẽ bị cướp thì sao Hứa Mạch lại phải tự chui đầu vào lưới.
Chắc chắn không đi? Lâm Du cũng không cố chấp với việc đi ngâm suối nước nóng. Nếu như Hứa Mạch không muốn đi thì cô cũng không thất vọng.
Không đi. Lại kiên quyết phản đối một lần nữa, Hứa Mạch liền chuyển đề tài, nói Cuối tuần vốn muốn dẫn em đi ngắm biển nên không muốn làm vỡ kế hoạch vì những người khác.
Ngắm biển? Lần này đến phiên Lâm Du kinh ngạc. Sao trước đó cô không nghe Hứa Mạch đề cập tới chuyện này.
Ừ. Gần đây luôn ở nhà, không biết em có cảm thấy bực bội không. Vừa đúng lúc gần đây anh không quá bận rộn, dự định dành ra một tuần dẫn em đến biển vui chơi một chút. Thế nào, có chịu nể mặt anh hay không? Hứa Mạch hành động như vậy, chính là đang lợi dụng quyền hành, tự mình cho mình nghỉ. Dĩ nhiên anh vào Hứa thị nhiều năm như vậy mà không thể được nghỉ phép hàng năm sao.
Được. Cùng đi ngắm biển với Hứa Mạch sao? Ý niệm này vừa thoáng qua đầu Lâm Du thì đột nhiên cô liền cảm thấy hơi hứng thú.
Vậy cứ quyết định như thế đi. Sáng mai chúng ta liền lên đường, không cần nói với bất cứ ai, đặc biệt là con nhóc Di Nhiên kia. Hứa Mạch quyết định một cuộc bỏ trốn lãng mạn. Dù sao cũng đi tự túc nên muốn đi đâu cũng thuận lợi.
Nhưng em phải nói cho Di Nhiên biết cuối tuần này không thể đi ngâm suối nước nóng với con bé. Chuyện đi ngắm biển có thể lừa gạt Di Nhiên. Nhưng quyết định không đi ngâm suối nước nóng thì phải thông báo cho Di Nhiên biết. Theo Lâm Du thì đây là phép tôn trọng tối thiểu.
Yên tâm, anh sẽ nói với con bé. Biết cảm tình của Tiểu Du và Di nhiên càng ngày càng tốt, Hứa Mạch không chút khách sáo nhận lấy chuyện này.
Ừ, được. Bất cứ chuyện gì giao cho Hứa Mạch xử lý thì Lâm Du đều hết sức yên tâm.
Kết quả là mười phút sau, Diệp Di Nhiên nhận được một cuộc điện thoại uy hiếp của anh họ mình.
Cái gì gọi là không có chuyện thì đừng đưa ra lời mời không đáng tin cậy chứ? Em là vì muốn tốt cho anh đó! Một chút lãng mạn anh cũng không biết, chị họ gả cho đúng là bị thua thiệt! Nghe Hứa Mạch nói, Diệp Di Nhiên tức giận nhổ nước bọt.
Chuyện ngâm suối nước nóng thì em và Chu Lăng cùng dùng một cái ao là đủ rồi. Kêu anh với Tiểu Du đi theo làm gì? Đi xem hai vợ chồng mấy người cùng tắm sao? Bị Diệp Di Nhiên phê bình không đủ lãng mạn, lời nói của Hứa Mạch càng ác độc hơn.
Cái...cái gì mà cùng tắm? Anh họ, anh đừng có nói bậy bạ, em không có đen tối như anh nghĩ đâu.” Bị Hứa Mạch chỉ trích, Diệp Di Nhiên chỉ uy nghĩ một chút liền đỏ mặt. Cô thật sự chỉ đơn thuần muốn đưa Lâm Du ra ngoài chơi mà thôi, ngâm suối nước nóng có thể thả lỏng tâm trạng, rốt cuộc là không tốt ở đâu hả?
Thật sao? Hứa Mạch kéo dài giọng nói, hiển nhiên là không tin lời Diệp Di Nhiên phản bác, Được rồi, em từ từ thảo luận với Chu Lăng về chuyện này đi, thích ngâm suối nước nóng như nào thì cứ ngâm như thế ấy, anh và Tiểu Du sẽ không quấy rầy.
Rõ ràng cô đã giải thích không phải ý đó rồi, sao anh họ còn nói như vậy? Diệp Di Nhiên nóng mặt, quệt mồm cúp điện thoại. Cô không bao giờ muốn xen vào chuyện của anh ấy nữa, xem thử sau này anh ấy sẽ khóc thế nào, Hừ!
Dĩ nhiên Hứa Mạch sẽ không khóc. Sáng sớm hôm sau anh liền công khai nghỉ làm, dẫn Lâm Du lao tới một vùng biển xinh đẹp.
Hôm nay Chu Lăng không đến Thần Thiên cho nên cũng không biết chuyện Lâm Du đi du lịch. Ngược lại Cố Nhiên lấy được tin tức, âm thầm phỉ báng mấy câu, Lâm Du đi ra ngoài chơi mà không hẹn anh và Tuyết Nhi, sau đó liền ngoan ngoãn làm tiếp công việc. Gần đây lịch trình của Tuyết Nhi rất bận, đợi khi cô qua khỏi khoảng thời gian này anh cũng phải nghỉ làm đưa Tuyết Nhi ra ngoài chơi!
Bởi vì không gọi điện được cho Hứa Mạch, hai ngày liên tiếp Diệp Di Nhiên đều không gọi điện cho Lâm Du. Dĩ nhiên không phải cô tức giận mà là sợ Lâm Du bị Hứa Mạch làm hư, nếu nghe được lời trêu chọc từ miệng Lâm Du thì cô thật sự sẽ khóc...
Lâm Du và Hứa Mạch cứ trốn đi như vậy, không hề gây nên bất kỳ gợn sóng nào. Đợi đến khi Diệp Di Nhiên phát hiện Lâm Du không có ở thành phố D thì Lâm Du và Hứa Mạch đã thuận lợi đến bờ biển.
Hứa Mạch đã sớm xác định được làng du lịch nên trực tiếp đưa Lâm Du đến căn biệt thự hướng ra biển khơi bao la.
Đứng tại ban công biệt thự, Lâm Du giang hai cánh tay cảm nhận gió biển thổi đến, nhẹ nhàng khoan khoái mà thích thú, trong nháy mắt liền xóa bay tất cả phiền não.
Thế nào? Có thích hay không? Hứa Mạch ôm lấy Lâm Du từ phía sau, nhỏ giọng hỏi.
Tựa vào trong ngực Hứa Mạch, Lâm Du gật đầu một cái, giọng nói rõ ràng rất vui thích: Nơi này rất đẹp, em rất thích.
Xem ra món quà này thật sự không tệ. Lấy được lời khẳng định của Lâm Du, Hứa Mạch nhếch miệng, nở nụ cười.
Hả? Nghe ra hàm ý trong lời nói của Hứa Mạch, Lâm Du ngẩng đầu lên, nhìn anh.
Hai cái trán chạm vào nhau, trong mắt Hứa Mạch đầy thâm tình, nói nhỏ: Bây giờ làng du lịch này đã do em đứng tên, nếu em thích nơi này thì bất cứ lúc nào cũng có thể tới thị sát.
Hả? Lâm Du không ngờ Hứa Mạch sẽ cho cô một món quà lớn như vậy. Đưa mắt nhìn qua, làng du lịch này thật sự quá lớn, sợ là giá trị không nhỏ.
Anh luôn muốn cho em một món quà sinh nhật đúng nghĩa, kéo dài lâu như vậy, cho đến năm nay mới có thể đưa được, là anh làm chưa tốt. Nhìn ra Lâm Du kháng cự, Hứa Mạch cướp trước thời cơ, ngăn chặn lời nói của Lâm Du, Cho anh một cơ hội để thể hiện, được không?
Nhưng mà... Nhưng mà, Hứa Mạch đã làm rất tốt, rất hoàn mỹ rồi. Vô duyên vô cớ nhận một món quà lớn như vậy, Lâm Du sẽ bất an.
Quên anh làm thế nào mới tỉnh lại rồi sao? Nếu như không có nguồn nước thần kỳ của em thì anh vẫn còn nằm trên giường bảy năm thậm chí còn lâu hơn đúng không? Cũng có lẽ anh sẽ thật sự biến thành người thực vật cả đời này, sao có thể hoàn hảo không hao tổn gì mà đứng ở đây hít thở không khí mát mẻ, thưởng thức cảnh đẹp trước mắt chứ? Kinh hỉ em mang đến cho anh còn nhiều hơn cả những gì anh có thể cho em. Cho nên không thể so đo, cũng không cho từ chối lòng thành của anh đối với em. Nếu không anh sẽ đau lòng. Giọng nói có chút uất ức, Hứa Mạch ôm chặt Lâm Du, làm nũng tố cáo.
Thật ra thì những thứ anh mang đến cho em nhiều hơn những gì em cho anh. Nếu như không có anh, chỉ sợ là em đã sớm nổi điên. Nhẹ nhàng lắc đầu một cái, Lâm Du không đồng ý với lời của Hứa Mạch.
Sống với Hứa Mạch lâu như vậy, rốt cuộc Lâm Du cũng có thể nhận ra rằng thật ra thì cô thật sự có căn bệnh đó. Năm năm sống trong bệnh viện tâm thần, ít nhiều vẫn bị ảnh hưởng, cho nên nó đã khắc dấu ấn sâu vào lòng cô.
Hiện nay vì có Hứa Mạch đi cùng cô, hơn nữa còn liên tục lầm bầm lầu bầu nên cô mới không có mấy ý nghĩ kỳ dị. Lâm Du chưa nói với bất cứ ai, lúc ban đầu trở về nơi này cô có từng lên kế hoạch dựng mấy hiện trường tai nạn xe cộ, vì muốn giết chết cả nhà ba người Lâm Hồng Tín và cả Chu Tuyền nữa. Nhưng bây giờ cô không chấp nhất như vậy nữa.
Dù em có nổi điên thì cũng vẫn là người phụ nữ anh yêu nhất.” Lâm Du khác thường, Hứa Mạch là người phát hiện sớm nhất, cũng là người duy nhất phát hiện đến tận bây giờ. Có lẽ người bên cạnh không nhìn ra nhưng Hứa Mạch biết Lâm Du vẫn có một khía cạnh u ám.
Ừ. Cho nên nếu quả thật có một ngày như vậy thì không nên đưa em đến bệnh viện tâm thần, cũng không nên rời bỏ em. Anh chỉ cần nhốt em ở một nơi mà em có thể nhìn thấy anh, em sẽ tự điều chỉnh thật tốt. Sâu trong nội tâm Lâm Du vẫn có một góc xó xỉnh như vậy, nơi đó không một ai có thể nhìn thấy cô.
Lâm Du cũng không thể chắc chắn là mình có bộc phát vào một ngày nào đó hay không. Nhưng cô khẩn cầu hy vọng dù nàng có thế nào thì cũng sẽ không bị Hứa Mạch đẩy ra, càng không bị Hứa Mạch bỏ lại.
Hứa Mạch không trả lời Lâm Du ngay mà lại lâm vào trầm tư.
Trái tim Lâm Du lại trầm xuống một cách khó hiểu. Cô chậm rãi cúi đầu xuống che giấu sự u buồn ở đáy mắt.
Nếu quả thật có một ngày như vậy thì nhất định anh sẽ tự nhốt mình vào căn phòng đó với em. Sau đó dù anh xa cách anh thế nào
Đúng rồi chị họ, cuối tuần này chúng ta cùng đi ngâm suối nước nóng đi! Lâm Du không trả lời, Diệp Di Nhiên dứt khoát chủ động giúp sắp xếp lịch trình.
Lâm Du không lập tức đồng ý mà hỏi lại: Tuần này Chu Lăng không cần làm thêm giờ sao?
Không cần! Gần đây Chu thị không bận rộn, vị trí của Chu Lăng cũng khá vững vàng rồi, tất nhiên không cần phải tự mình làm hết mọi chuyện nữa, giao cho cấp dưới đi làm là được. Diệp Di Nhiên tỏ vẻ đương nhiên, giọng nói đầy tự hào.
Như vậy... Lâm Du nghĩ ngợi chốc lát rồi gật đầu một cái, Vậy được, lát nữa chị gọi điện hỏi Hứa Mạch xem có phải làm thêm giờ hay không.
Nói như vậy là cuối tuần này chị dâu không bận? Vậy thì không thành vấn đề. Chỉ cần chị họ muốn đi thì anh họ nhất định sẽ đồng ý. Nếu anh họ không đồng ý thì cô liền len lén bắt cóc chị họ, để cho anh ấy tự ngồi hối tiếc một mình. Diệp Di Nhiên âm thầm lẩm bẩm trong lòng.
Hay là hỏi trước đi! Không chắc chắn lịch làm việc của Hứa Mạch thì Lâm Du sẽ không dễ dàng đồng ý.
Vậy cũng tốt, em chờ tin tốt của chị. Nghe Lâm Du kiên trì như vậy, Diệp Di Nhiên cũng không miễn cưỡng nữa, đàng hoàng cúp điện thoại.
Lâm Du vừa cúp điện thoại với Diệp Di Nhiên thì liền lập tức gọi cho Hứa Mạch.
Tiểu Du? Hiếm thấy Lâm Du gọi điện trong giờ làm việc nên tất nhiên tâm trạng của Hứa Mạch rất tốt.
Di Nhiên hỏi cuối tuần này chúng ta có thời gian cùng đi ngâm suối nước nóng không. Lâm Du không hề giấu giếm bất kỳ chuyện gì.
Ngâm suối nước nóng? Hứa Mạch kinh ngạc nhướn mày, ngay sau đó không chút nghĩ ngợi phản đối, Không đi. Dù có đi cũng không theo chân bọn họ.
Nếu như thật sự muốn ngâm suối nước nóng, Hứa Mạch nhất định phải ngâm với Lâm Du. Nhưng nếu có thêm Chu Lăng và Diệp Di Nhiên thì Hứa Mạch có thể kết luận Diệp Di Nhiên sẽ lôi Lâm Du đi. Biết rõ bà xã sẽ bị cướp thì sao Hứa Mạch lại phải tự chui đầu vào lưới.
Chắc chắn không đi? Lâm Du cũng không cố chấp với việc đi ngâm suối nước nóng. Nếu như Hứa Mạch không muốn đi thì cô cũng không thất vọng.
Không đi. Lại kiên quyết phản đối một lần nữa, Hứa Mạch liền chuyển đề tài, nói Cuối tuần vốn muốn dẫn em đi ngắm biển nên không muốn làm vỡ kế hoạch vì những người khác.
Ngắm biển? Lần này đến phiên Lâm Du kinh ngạc. Sao trước đó cô không nghe Hứa Mạch đề cập tới chuyện này.
Ừ. Gần đây luôn ở nhà, không biết em có cảm thấy bực bội không. Vừa đúng lúc gần đây anh không quá bận rộn, dự định dành ra một tuần dẫn em đến biển vui chơi một chút. Thế nào, có chịu nể mặt anh hay không? Hứa Mạch hành động như vậy, chính là đang lợi dụng quyền hành, tự mình cho mình nghỉ. Dĩ nhiên anh vào Hứa thị nhiều năm như vậy mà không thể được nghỉ phép hàng năm sao.
Được. Cùng đi ngắm biển với Hứa Mạch sao? Ý niệm này vừa thoáng qua đầu Lâm Du thì đột nhiên cô liền cảm thấy hơi hứng thú.
Vậy cứ quyết định như thế đi. Sáng mai chúng ta liền lên đường, không cần nói với bất cứ ai, đặc biệt là con nhóc Di Nhiên kia. Hứa Mạch quyết định một cuộc bỏ trốn lãng mạn. Dù sao cũng đi tự túc nên muốn đi đâu cũng thuận lợi.
Nhưng em phải nói cho Di Nhiên biết cuối tuần này không thể đi ngâm suối nước nóng với con bé. Chuyện đi ngắm biển có thể lừa gạt Di Nhiên. Nhưng quyết định không đi ngâm suối nước nóng thì phải thông báo cho Di Nhiên biết. Theo Lâm Du thì đây là phép tôn trọng tối thiểu.
Yên tâm, anh sẽ nói với con bé. Biết cảm tình của Tiểu Du và Di nhiên càng ngày càng tốt, Hứa Mạch không chút khách sáo nhận lấy chuyện này.
Ừ, được. Bất cứ chuyện gì giao cho Hứa Mạch xử lý thì Lâm Du đều hết sức yên tâm.
Kết quả là mười phút sau, Diệp Di Nhiên nhận được một cuộc điện thoại uy hiếp của anh họ mình.
Cái gì gọi là không có chuyện thì đừng đưa ra lời mời không đáng tin cậy chứ? Em là vì muốn tốt cho anh đó! Một chút lãng mạn anh cũng không biết, chị họ gả cho đúng là bị thua thiệt! Nghe Hứa Mạch nói, Diệp Di Nhiên tức giận nhổ nước bọt.
Chuyện ngâm suối nước nóng thì em và Chu Lăng cùng dùng một cái ao là đủ rồi. Kêu anh với Tiểu Du đi theo làm gì? Đi xem hai vợ chồng mấy người cùng tắm sao? Bị Diệp Di Nhiên phê bình không đủ lãng mạn, lời nói của Hứa Mạch càng ác độc hơn.
Cái...cái gì mà cùng tắm? Anh họ, anh đừng có nói bậy bạ, em không có đen tối như anh nghĩ đâu.” Bị Hứa Mạch chỉ trích, Diệp Di Nhiên chỉ uy nghĩ một chút liền đỏ mặt. Cô thật sự chỉ đơn thuần muốn đưa Lâm Du ra ngoài chơi mà thôi, ngâm suối nước nóng có thể thả lỏng tâm trạng, rốt cuộc là không tốt ở đâu hả?
Thật sao? Hứa Mạch kéo dài giọng nói, hiển nhiên là không tin lời Diệp Di Nhiên phản bác, Được rồi, em từ từ thảo luận với Chu Lăng về chuyện này đi, thích ngâm suối nước nóng như nào thì cứ ngâm như thế ấy, anh và Tiểu Du sẽ không quấy rầy.
Rõ ràng cô đã giải thích không phải ý đó rồi, sao anh họ còn nói như vậy? Diệp Di Nhiên nóng mặt, quệt mồm cúp điện thoại. Cô không bao giờ muốn xen vào chuyện của anh ấy nữa, xem thử sau này anh ấy sẽ khóc thế nào, Hừ!
Dĩ nhiên Hứa Mạch sẽ không khóc. Sáng sớm hôm sau anh liền công khai nghỉ làm, dẫn Lâm Du lao tới một vùng biển xinh đẹp.
Hôm nay Chu Lăng không đến Thần Thiên cho nên cũng không biết chuyện Lâm Du đi du lịch. Ngược lại Cố Nhiên lấy được tin tức, âm thầm phỉ báng mấy câu, Lâm Du đi ra ngoài chơi mà không hẹn anh và Tuyết Nhi, sau đó liền ngoan ngoãn làm tiếp công việc. Gần đây lịch trình của Tuyết Nhi rất bận, đợi khi cô qua khỏi khoảng thời gian này anh cũng phải nghỉ làm đưa Tuyết Nhi ra ngoài chơi!
Bởi vì không gọi điện được cho Hứa Mạch, hai ngày liên tiếp Diệp Di Nhiên đều không gọi điện cho Lâm Du. Dĩ nhiên không phải cô tức giận mà là sợ Lâm Du bị Hứa Mạch làm hư, nếu nghe được lời trêu chọc từ miệng Lâm Du thì cô thật sự sẽ khóc...
Lâm Du và Hứa Mạch cứ trốn đi như vậy, không hề gây nên bất kỳ gợn sóng nào. Đợi đến khi Diệp Di Nhiên phát hiện Lâm Du không có ở thành phố D thì Lâm Du và Hứa Mạch đã thuận lợi đến bờ biển.
Hứa Mạch đã sớm xác định được làng du lịch nên trực tiếp đưa Lâm Du đến căn biệt thự hướng ra biển khơi bao la.
Đứng tại ban công biệt thự, Lâm Du giang hai cánh tay cảm nhận gió biển thổi đến, nhẹ nhàng khoan khoái mà thích thú, trong nháy mắt liền xóa bay tất cả phiền não.
Thế nào? Có thích hay không? Hứa Mạch ôm lấy Lâm Du từ phía sau, nhỏ giọng hỏi.
Tựa vào trong ngực Hứa Mạch, Lâm Du gật đầu một cái, giọng nói rõ ràng rất vui thích: Nơi này rất đẹp, em rất thích.
Xem ra món quà này thật sự không tệ. Lấy được lời khẳng định của Lâm Du, Hứa Mạch nhếch miệng, nở nụ cười.
Hả? Nghe ra hàm ý trong lời nói của Hứa Mạch, Lâm Du ngẩng đầu lên, nhìn anh.
Hai cái trán chạm vào nhau, trong mắt Hứa Mạch đầy thâm tình, nói nhỏ: Bây giờ làng du lịch này đã do em đứng tên, nếu em thích nơi này thì bất cứ lúc nào cũng có thể tới thị sát.
Hả? Lâm Du không ngờ Hứa Mạch sẽ cho cô một món quà lớn như vậy. Đưa mắt nhìn qua, làng du lịch này thật sự quá lớn, sợ là giá trị không nhỏ.
Anh luôn muốn cho em một món quà sinh nhật đúng nghĩa, kéo dài lâu như vậy, cho đến năm nay mới có thể đưa được, là anh làm chưa tốt. Nhìn ra Lâm Du kháng cự, Hứa Mạch cướp trước thời cơ, ngăn chặn lời nói của Lâm Du, Cho anh một cơ hội để thể hiện, được không?
Nhưng mà... Nhưng mà, Hứa Mạch đã làm rất tốt, rất hoàn mỹ rồi. Vô duyên vô cớ nhận một món quà lớn như vậy, Lâm Du sẽ bất an.
Quên anh làm thế nào mới tỉnh lại rồi sao? Nếu như không có nguồn nước thần kỳ của em thì anh vẫn còn nằm trên giường bảy năm thậm chí còn lâu hơn đúng không? Cũng có lẽ anh sẽ thật sự biến thành người thực vật cả đời này, sao có thể hoàn hảo không hao tổn gì mà đứng ở đây hít thở không khí mát mẻ, thưởng thức cảnh đẹp trước mắt chứ? Kinh hỉ em mang đến cho anh còn nhiều hơn cả những gì anh có thể cho em. Cho nên không thể so đo, cũng không cho từ chối lòng thành của anh đối với em. Nếu không anh sẽ đau lòng. Giọng nói có chút uất ức, Hứa Mạch ôm chặt Lâm Du, làm nũng tố cáo.
Thật ra thì những thứ anh mang đến cho em nhiều hơn những gì em cho anh. Nếu như không có anh, chỉ sợ là em đã sớm nổi điên. Nhẹ nhàng lắc đầu một cái, Lâm Du không đồng ý với lời của Hứa Mạch.
Sống với Hứa Mạch lâu như vậy, rốt cuộc Lâm Du cũng có thể nhận ra rằng thật ra thì cô thật sự có căn bệnh đó. Năm năm sống trong bệnh viện tâm thần, ít nhiều vẫn bị ảnh hưởng, cho nên nó đã khắc dấu ấn sâu vào lòng cô.
Hiện nay vì có Hứa Mạch đi cùng cô, hơn nữa còn liên tục lầm bầm lầu bầu nên cô mới không có mấy ý nghĩ kỳ dị. Lâm Du chưa nói với bất cứ ai, lúc ban đầu trở về nơi này cô có từng lên kế hoạch dựng mấy hiện trường tai nạn xe cộ, vì muốn giết chết cả nhà ba người Lâm Hồng Tín và cả Chu Tuyền nữa. Nhưng bây giờ cô không chấp nhất như vậy nữa.
Dù em có nổi điên thì cũng vẫn là người phụ nữ anh yêu nhất.” Lâm Du khác thường, Hứa Mạch là người phát hiện sớm nhất, cũng là người duy nhất phát hiện đến tận bây giờ. Có lẽ người bên cạnh không nhìn ra nhưng Hứa Mạch biết Lâm Du vẫn có một khía cạnh u ám.
Ừ. Cho nên nếu quả thật có một ngày như vậy thì không nên đưa em đến bệnh viện tâm thần, cũng không nên rời bỏ em. Anh chỉ cần nhốt em ở một nơi mà em có thể nhìn thấy anh, em sẽ tự điều chỉnh thật tốt. Sâu trong nội tâm Lâm Du vẫn có một góc xó xỉnh như vậy, nơi đó không một ai có thể nhìn thấy cô.
Lâm Du cũng không thể chắc chắn là mình có bộc phát vào một ngày nào đó hay không. Nhưng cô khẩn cầu hy vọng dù nàng có thế nào thì cũng sẽ không bị Hứa Mạch đẩy ra, càng không bị Hứa Mạch bỏ lại.
Hứa Mạch không trả lời Lâm Du ngay mà lại lâm vào trầm tư.
Trái tim Lâm Du lại trầm xuống một cách khó hiểu. Cô chậm rãi cúi đầu xuống che giấu sự u buồn ở đáy mắt.
Nếu quả thật có một ngày như vậy thì nhất định anh sẽ tự nhốt mình vào căn phòng đó với em. Sau đó dù anh xa cách anh thế nào
/139
|