Cố Nhiên quả thật không khiến người ta hận như vậy. Một lát sau mọi người cũng không chú ý đến anh nữa. Nhưng cũng nhờ phúc của Cố Nhiên mà mọi người không còn lo cảm kích Lâm Du nữa mà chuyển hướng qua Lý thị.
Nhìn chung thì nghe ngóng tình hình Lý thị là việc của Hứa Mạch. Người anh sai ra ngoài vẫn luôn không ngừng giám thị Lâm Hồng Tín, ngay cả tin tức của Lý thị cũng nắm trong lòng bàn tay. Đến tận bây giờ Lý thị vẫn không để lộ hành động trả thù nào quá khích.
Nói đến điểm này Lâm Hồng Tín cũng rất bất đắc dĩ. Ông ta không ngờ Lý thị lại không gắng sức như vậy, đối mặt với khiêu khích liên tiếp xảy ra mà từ đầu đến cuối lại không hề phản công. Thậm chí ông ta cũng không thể thuận lợi trả thù nên cũng bị kiềm hãm.
Lần trước Lý thị đấu thầu thành công, Chu thị chúng ta không hề đáp lại. Lần trước Lý thị cướp mất vụ đấu thầu từ trong tay Chu Tuyền, sau chuyện này Chu Lăng không giao thiệp với Lý thị, cũng không gây ra xung đột nữa. Nghiêm túc mà nói thì cũng coi như là bình an vô sự.
Lần này Lý thị lại rất bình tĩnh. Nói tới đây Tần Nam cũng bừng tỉnh, thấp giọng nói với Hứa Mạch, Anh họ, anh có tin tức gì khác hay không?
Không có. Lạnh nhạt lắc đầu một cái, Hứa Mạch nhìn về Chu Lăng. Khi người thông minh nói chuyện với người thông minh thì chỉ một ánh mắt là đã có thể hiểu được ý nhau.
Chu Lăng hiểu rõ gật đầu, trong nháy mắt liền hiểu ý Hứa Mạch. Cho dù Lý thị hỗn loạn thì trong lúc nhất thời cũng không thể rút bớt thời gian để phản kích, sau chuyện này nhất định cũng sẽ đối phó Chu thị. Giống như lúc trước cướp đi dự án hợp tác, âm thầm giáng cho Chu thị một đòn nặng nề.
Nói như vậy, không phải chúng ta nên phòng bị Lý thị sao? Mặc dù không gia nhập vào thương trường nhưng cũng không phải Tần Nam không có chút xíu đầu óc buôn bán nào. Nhìn Hứa Mạch bên trái rồi Chu Lăng ở bên phải một cái, chỉ chốc lát sau liền tự mình hiểu ngụ ý bên cạnh.
Hả? Tại sao? Chu Lăng nói Lý thị không có... Trong số bọn họ thì Cố Nhiên là đơn thuần nhất. Anh không chút nghĩ ngợi hỏi Tần Nam.
Cũng bởi vì bây giờ chưa phản kích cho nên mới phải đề phòng, tránh cho đến lúc đó bị đánh trả sẽ trở tay không kịp. Diệp Di Nhiên mở miệng đúng lúc, vừa vặn giải thích cho Cố Nhiên.
Mấy người khác nhìn Cố Nhiên đầy thâm ý, cũng ngầm thừa nhận câu trả lời.
Được rồi, rốt cuộc lúc này Cố Nhiên đã nhận ra, anh và mấy người trong phòng này không ở cùng một trình độ. Ngay cả Diệp Di Nhiên cũng hiểu được những nguy hiểm trên thương trường nên anh vẫn chỉ là tay nghiệp dư thôi. Yên lặng lắc đầu một cái, Cố Nhiên biết điều đứng dậy rời đi. Không phải anh không muốn ở lại học hỏi kinh nghiệm, chỉ vì anh tự hiểu mình, biết là dù mình có ở lại thì cũng không học được gì, chẳng bằng đi làm việc trước.
Cố Nhiên rời đi mọi người cũng không ngăn cản. Không thể phủ nhận là bọn họ hy vọng Cố Nhiên có thể giữ được bản tính trời sinh này. Xung quanh có nhiều bạn bè như vậy, thỉnh thoảng quay đầu lại bọn họ sẽ cảm thấy rất an lòng.
Bất kể nói thế nào thì chuyện của Lý thị và Chu thị vẫn không thể giải quyết, Lý thị và Hứa thị có mâu thuẫn ẩn núp. Trước mắt thì bọn họ không cần làm gì cả, chỉ cần lặng lẽ đợi động tĩnh của Lý thị là được rồi.
Sau khi bàn bạc đối sách kỹ càng với Chu Lăng thì Hứa Mạch liền rời đi. Mà Diệp Di Nhiên chào Chu Lăng và Lâm Du xong cũng rời đi với Hứa Mạch. Hôm nay cô không có lái xe tới, lúc đến là ngồi xe Chu Lăng, lúc này vừa vặn nhờ Hứa Mạch chở cô đến Diệp thị.
Vốn dĩ Tần Nam trở về công ty họp nên bây giờ ngồi ở văn phòng Lâm Du không có ý định rời đi. Đừng nói đến sắp xếp thêm công việc cho anh, ngay cả nhiệm vụ lần này anh cũng còn chưa hoàn thành đây.
Nhiệm vụ của Tần Nam rất đơn giản, mọi người Nhà họ Tần mời Lâm Du đến nhà ăn cơm tối sau khi tan việc. Chuyện này vốn nên nói lúc nãy, nhưng Tần Nam suy nghĩ một chút vẫn thấy không nên nói trước mặt Hứa Mạch.
Lúc này chờ Hứa Mạch rời đi thì Tần Nam mới dò xét nói với Lâm Du ý của trưởng bối nhà mình, đồng thời cũng khẳng định lập trường của mình. Chỉ cần Lâm Du không muốn thì hoàn toàn không cần miễn cưỡng, anh tuyệt đối ủng hộ quyết định của Lâm Du.
Không sao, chờ một lát gọi điện với Hứa Mạch là được rồi. Biết Tần Nam đang lo lắng cô không muốn đến Nhà họ Tần, cô cũng hiểu thứ Tần Nam để ý chính là thái độ của Hứa Mạch, Lâm Du không thể không gật đầu nên liền đồng ý.
Thật sao? Tần Nam sửng sốt, sau đó mặt lại ngượng ngùng, Nếu chị họ không muốn đi thì có thể từ chối. Cũng không phải chuyện
Nhìn chung thì nghe ngóng tình hình Lý thị là việc của Hứa Mạch. Người anh sai ra ngoài vẫn luôn không ngừng giám thị Lâm Hồng Tín, ngay cả tin tức của Lý thị cũng nắm trong lòng bàn tay. Đến tận bây giờ Lý thị vẫn không để lộ hành động trả thù nào quá khích.
Nói đến điểm này Lâm Hồng Tín cũng rất bất đắc dĩ. Ông ta không ngờ Lý thị lại không gắng sức như vậy, đối mặt với khiêu khích liên tiếp xảy ra mà từ đầu đến cuối lại không hề phản công. Thậm chí ông ta cũng không thể thuận lợi trả thù nên cũng bị kiềm hãm.
Lần trước Lý thị đấu thầu thành công, Chu thị chúng ta không hề đáp lại. Lần trước Lý thị cướp mất vụ đấu thầu từ trong tay Chu Tuyền, sau chuyện này Chu Lăng không giao thiệp với Lý thị, cũng không gây ra xung đột nữa. Nghiêm túc mà nói thì cũng coi như là bình an vô sự.
Lần này Lý thị lại rất bình tĩnh. Nói tới đây Tần Nam cũng bừng tỉnh, thấp giọng nói với Hứa Mạch, Anh họ, anh có tin tức gì khác hay không?
Không có. Lạnh nhạt lắc đầu một cái, Hứa Mạch nhìn về Chu Lăng. Khi người thông minh nói chuyện với người thông minh thì chỉ một ánh mắt là đã có thể hiểu được ý nhau.
Chu Lăng hiểu rõ gật đầu, trong nháy mắt liền hiểu ý Hứa Mạch. Cho dù Lý thị hỗn loạn thì trong lúc nhất thời cũng không thể rút bớt thời gian để phản kích, sau chuyện này nhất định cũng sẽ đối phó Chu thị. Giống như lúc trước cướp đi dự án hợp tác, âm thầm giáng cho Chu thị một đòn nặng nề.
Nói như vậy, không phải chúng ta nên phòng bị Lý thị sao? Mặc dù không gia nhập vào thương trường nhưng cũng không phải Tần Nam không có chút xíu đầu óc buôn bán nào. Nhìn Hứa Mạch bên trái rồi Chu Lăng ở bên phải một cái, chỉ chốc lát sau liền tự mình hiểu ngụ ý bên cạnh.
Hả? Tại sao? Chu Lăng nói Lý thị không có... Trong số bọn họ thì Cố Nhiên là đơn thuần nhất. Anh không chút nghĩ ngợi hỏi Tần Nam.
Cũng bởi vì bây giờ chưa phản kích cho nên mới phải đề phòng, tránh cho đến lúc đó bị đánh trả sẽ trở tay không kịp. Diệp Di Nhiên mở miệng đúng lúc, vừa vặn giải thích cho Cố Nhiên.
Mấy người khác nhìn Cố Nhiên đầy thâm ý, cũng ngầm thừa nhận câu trả lời.
Được rồi, rốt cuộc lúc này Cố Nhiên đã nhận ra, anh và mấy người trong phòng này không ở cùng một trình độ. Ngay cả Diệp Di Nhiên cũng hiểu được những nguy hiểm trên thương trường nên anh vẫn chỉ là tay nghiệp dư thôi. Yên lặng lắc đầu một cái, Cố Nhiên biết điều đứng dậy rời đi. Không phải anh không muốn ở lại học hỏi kinh nghiệm, chỉ vì anh tự hiểu mình, biết là dù mình có ở lại thì cũng không học được gì, chẳng bằng đi làm việc trước.
Cố Nhiên rời đi mọi người cũng không ngăn cản. Không thể phủ nhận là bọn họ hy vọng Cố Nhiên có thể giữ được bản tính trời sinh này. Xung quanh có nhiều bạn bè như vậy, thỉnh thoảng quay đầu lại bọn họ sẽ cảm thấy rất an lòng.
Bất kể nói thế nào thì chuyện của Lý thị và Chu thị vẫn không thể giải quyết, Lý thị và Hứa thị có mâu thuẫn ẩn núp. Trước mắt thì bọn họ không cần làm gì cả, chỉ cần lặng lẽ đợi động tĩnh của Lý thị là được rồi.
Sau khi bàn bạc đối sách kỹ càng với Chu Lăng thì Hứa Mạch liền rời đi. Mà Diệp Di Nhiên chào Chu Lăng và Lâm Du xong cũng rời đi với Hứa Mạch. Hôm nay cô không có lái xe tới, lúc đến là ngồi xe Chu Lăng, lúc này vừa vặn nhờ Hứa Mạch chở cô đến Diệp thị.
Vốn dĩ Tần Nam trở về công ty họp nên bây giờ ngồi ở văn phòng Lâm Du không có ý định rời đi. Đừng nói đến sắp xếp thêm công việc cho anh, ngay cả nhiệm vụ lần này anh cũng còn chưa hoàn thành đây.
Nhiệm vụ của Tần Nam rất đơn giản, mọi người Nhà họ Tần mời Lâm Du đến nhà ăn cơm tối sau khi tan việc. Chuyện này vốn nên nói lúc nãy, nhưng Tần Nam suy nghĩ một chút vẫn thấy không nên nói trước mặt Hứa Mạch.
Lúc này chờ Hứa Mạch rời đi thì Tần Nam mới dò xét nói với Lâm Du ý của trưởng bối nhà mình, đồng thời cũng khẳng định lập trường của mình. Chỉ cần Lâm Du không muốn thì hoàn toàn không cần miễn cưỡng, anh tuyệt đối ủng hộ quyết định của Lâm Du.
Không sao, chờ một lát gọi điện với Hứa Mạch là được rồi. Biết Tần Nam đang lo lắng cô không muốn đến Nhà họ Tần, cô cũng hiểu thứ Tần Nam để ý chính là thái độ của Hứa Mạch, Lâm Du không thể không gật đầu nên liền đồng ý.
Thật sao? Tần Nam sửng sốt, sau đó mặt lại ngượng ngùng, Nếu chị họ không muốn đi thì có thể từ chối. Cũng không phải chuyện
/139
|