Có Tần Khả Tâm dốc lòng chăm sóc, cộng thêm Hứa Mạch nghe lệnh làm việc thì sinh hoạt của Lâm Du sau khi mang thai rất thoải mái, không hề cảm thấy khó chịu chút nào. Bất cứ lúc nào cũng có thể đến trông coi giải trí Thần Thiên, thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn tình hình công việc của Bác Dương một chút, nếu không thì ở nhà tĩnh tâm nghỉ ngơi. Cuộc sống như thế, yên bình mà rất thích ý, là cuộc sống mà từ trước đến nay cô chưa từng trải qua.
Cùng lúc đó, Lâm Du nhạy cảm phát hiện dị năng của cô bắt đầu từ từ biến mất. Nhắm mắt lại lần nữa, phạm vi cô có thể nghe được từ từ thu hẹp dần. Cho đến lúc sắp sinh thì chỉ cô chỉ nghe được rõ ràng âm thanh trong vòng năm mét.
Thật sự không cảm thấy khó chịu sao? Từ khi biết Lâm Du có chút khác thường thì Hứa Mạch lại càng cẩn thận kỹ càng, sợ sẽ xảy ra sơ xuất.
Không có. Lâm Du không nói láo. Ngoại trừ thính giác không nhạy bén như lúc trước nữa thì những thứ khác quả thật không có gì bất thường.
Anh vẫn cảm thấy không yên tâm. Hứa Mạch lắc đầu, nắm tay Lâm Du lo lắng nói, Mấy ngày nay anh sẽ không đến công ty nữa. Chỉ cần Tiểu Du có chút không thoải mái thì nhất định phải lập tức nói cho anh biết.
Được. Cô biết cho dù Hứa Mạch có đến công ty thì cũng không thể an tâm làm việc nên Lâm Du không ép anh mà lại nghe lời gật đầu.
Nghe thấy Lâm Du trả lời thì Hứa Mạch mới hơi yên lòng. Anh để ý Tiểu Du như vậy, dù có mất đứa con thì cũng phải bảo vệ cẩn thận an toàn cho Tiểu Du. Anh chưa bao giờ che giấu điều này trước mặt Lâm Du, anh truyền đạt tâm ý sâu trong lòng mình cho Lâm Du biết từng giây từng phút.
Tất nhiên Lâm Du cảm nhận được Hứa Mạch thật lòng với mình. Không thể không nói, Lâm Du cảm thấy rất ấm áp. Giống như một dòng nước ấm khắc vào trong xương cốt, lướt qua tay chân, tràn vào chỗ sâu nhất trong đáy lòng Lâm Du, để lại vết tích không cách nào xóa nhòa.
Lâm Du sinh con thuận lợi. Ngay từ mấy tháng trước lúc kiểm tra thì cô đã phát hiện trong bụng mình có hai bảo bảo. Nhưng vẫn không chẩn đoán là nam hay nữ, nhưng dĩ nhiên điều này cũng khiến cho tất cả mọi người vui mừng không dứt.
Nghe thấy tiếng khóc vang dội truyền ra từ phòng sinh thì mọi người đứng đợi ngoài cửa đều thở phào nhẹ nhõm, trên mặt xuất hiện nụ cười thật lòng.
Hai bảo bảo rất đáng yêu. Một nam một nữ, long phượng thai vô cùng như ý cát tường, khiến trưởng bối Nhà họ Hứa vui vẻ không nói nên lời.
So với con trai, hiển nhiên Hứa Mạch thích con gái hơn. Chỉ vì trong mắt anh, dáng dấp con gái giống Lâm Du hơn cho nên thời gian anh ôm con gái cũng nhiều hơn con trai.
Đối với tính thiên vị của Hứa Mạch, Tần Khả Tâm rất bất mãn. Không phải nói bà trọng nam khinh nữ, không thích cháu gái, chẳng qua là không hài lòng khi thấy cháu trai nhà mình bị lạnh nhạt. Kết quả vốn dĩ đang cưng chiều cháu gái thì bà liền đổi qua thành cháu trai, bắt đầu suốt ngày vây quanh cháu trai, hoàn toàn ném cháu gái cho Hứa Mạch.
Buồn cười nhìn Hứa Mạch và Tần Khả Tâm tỏ rõ lập trường, đối xửa khác nhau rõ rệt, Lâm Du hơi nhếch miệng, tâm trạng có vẻ hấp tấp không ổn định được.
Đúng, hấp tấp. Từ khi hai đứa bé được sinh ra thì Lâm Du liền phát hiện dị năng của mình đã hoàn toàn biến mất rồi. Không thể nghe được âm thanh người thường không nghe được nữa, dù có cố gắng nhắm mắt lại thì cũng không làm nên chuyện gì.
Điều duy nhất có thể chứng minh cô từng khác thường chính là không gian kia vẫn còn tồn tại như cũ. Nhưng mà khác với lúc trước là tảng đá không còn rỉ nước nữa. Nói cách khác, ao nước bí mật của cô đã biến thành nước chết.
Nước chết là khái niệm gì? Lâm Du không dám tùy ý suy đoán, cũng không có tra cứu. Cô biết ông trời rất công bằng, sẽ không chỉ che chở một người từ đầu đến cuối. Mà bây giờ cô thậm chí đã bắt đầu chuẩn bị tâm lý cho thật tốt khi nước ao dần dần biến mất.
Không sao. Sau khi hai bảo bảo được dỗ ngủ thì Hứa Mạch ôm Lâm Du, nhẹ nhàng trấn an. Anh biết tầm quan trọng của bí mật này đối với Tiểu Du. Dù không thể mang đến bất kỳ điều tốt nào cho Tiểu Du, nhưng vì nó đặc thù nên có thể làm cho Tiểu Du an tâm. Bây giờ đột nhiên biến mất nên Tiểu Du nhất định sẽ bất an.
Ừ. Ngoại trừ gật đầu, Lâm Du không biết nên đáp thế nào. Cô không ngăn được nó biến mất, giống như lúc nó đột nhiên xuất hiện vậy, đó vốn là hiện tượng không bình thường, sớm muộn gì cũng có một ngày mất đi.
Thử một
Cùng lúc đó, Lâm Du nhạy cảm phát hiện dị năng của cô bắt đầu từ từ biến mất. Nhắm mắt lại lần nữa, phạm vi cô có thể nghe được từ từ thu hẹp dần. Cho đến lúc sắp sinh thì chỉ cô chỉ nghe được rõ ràng âm thanh trong vòng năm mét.
Thật sự không cảm thấy khó chịu sao? Từ khi biết Lâm Du có chút khác thường thì Hứa Mạch lại càng cẩn thận kỹ càng, sợ sẽ xảy ra sơ xuất.
Không có. Lâm Du không nói láo. Ngoại trừ thính giác không nhạy bén như lúc trước nữa thì những thứ khác quả thật không có gì bất thường.
Anh vẫn cảm thấy không yên tâm. Hứa Mạch lắc đầu, nắm tay Lâm Du lo lắng nói, Mấy ngày nay anh sẽ không đến công ty nữa. Chỉ cần Tiểu Du có chút không thoải mái thì nhất định phải lập tức nói cho anh biết.
Được. Cô biết cho dù Hứa Mạch có đến công ty thì cũng không thể an tâm làm việc nên Lâm Du không ép anh mà lại nghe lời gật đầu.
Nghe thấy Lâm Du trả lời thì Hứa Mạch mới hơi yên lòng. Anh để ý Tiểu Du như vậy, dù có mất đứa con thì cũng phải bảo vệ cẩn thận an toàn cho Tiểu Du. Anh chưa bao giờ che giấu điều này trước mặt Lâm Du, anh truyền đạt tâm ý sâu trong lòng mình cho Lâm Du biết từng giây từng phút.
Tất nhiên Lâm Du cảm nhận được Hứa Mạch thật lòng với mình. Không thể không nói, Lâm Du cảm thấy rất ấm áp. Giống như một dòng nước ấm khắc vào trong xương cốt, lướt qua tay chân, tràn vào chỗ sâu nhất trong đáy lòng Lâm Du, để lại vết tích không cách nào xóa nhòa.
Lâm Du sinh con thuận lợi. Ngay từ mấy tháng trước lúc kiểm tra thì cô đã phát hiện trong bụng mình có hai bảo bảo. Nhưng vẫn không chẩn đoán là nam hay nữ, nhưng dĩ nhiên điều này cũng khiến cho tất cả mọi người vui mừng không dứt.
Nghe thấy tiếng khóc vang dội truyền ra từ phòng sinh thì mọi người đứng đợi ngoài cửa đều thở phào nhẹ nhõm, trên mặt xuất hiện nụ cười thật lòng.
Hai bảo bảo rất đáng yêu. Một nam một nữ, long phượng thai vô cùng như ý cát tường, khiến trưởng bối Nhà họ Hứa vui vẻ không nói nên lời.
So với con trai, hiển nhiên Hứa Mạch thích con gái hơn. Chỉ vì trong mắt anh, dáng dấp con gái giống Lâm Du hơn cho nên thời gian anh ôm con gái cũng nhiều hơn con trai.
Đối với tính thiên vị của Hứa Mạch, Tần Khả Tâm rất bất mãn. Không phải nói bà trọng nam khinh nữ, không thích cháu gái, chẳng qua là không hài lòng khi thấy cháu trai nhà mình bị lạnh nhạt. Kết quả vốn dĩ đang cưng chiều cháu gái thì bà liền đổi qua thành cháu trai, bắt đầu suốt ngày vây quanh cháu trai, hoàn toàn ném cháu gái cho Hứa Mạch.
Buồn cười nhìn Hứa Mạch và Tần Khả Tâm tỏ rõ lập trường, đối xửa khác nhau rõ rệt, Lâm Du hơi nhếch miệng, tâm trạng có vẻ hấp tấp không ổn định được.
Đúng, hấp tấp. Từ khi hai đứa bé được sinh ra thì Lâm Du liền phát hiện dị năng của mình đã hoàn toàn biến mất rồi. Không thể nghe được âm thanh người thường không nghe được nữa, dù có cố gắng nhắm mắt lại thì cũng không làm nên chuyện gì.
Điều duy nhất có thể chứng minh cô từng khác thường chính là không gian kia vẫn còn tồn tại như cũ. Nhưng mà khác với lúc trước là tảng đá không còn rỉ nước nữa. Nói cách khác, ao nước bí mật của cô đã biến thành nước chết.
Nước chết là khái niệm gì? Lâm Du không dám tùy ý suy đoán, cũng không có tra cứu. Cô biết ông trời rất công bằng, sẽ không chỉ che chở một người từ đầu đến cuối. Mà bây giờ cô thậm chí đã bắt đầu chuẩn bị tâm lý cho thật tốt khi nước ao dần dần biến mất.
Không sao. Sau khi hai bảo bảo được dỗ ngủ thì Hứa Mạch ôm Lâm Du, nhẹ nhàng trấn an. Anh biết tầm quan trọng của bí mật này đối với Tiểu Du. Dù không thể mang đến bất kỳ điều tốt nào cho Tiểu Du, nhưng vì nó đặc thù nên có thể làm cho Tiểu Du an tâm. Bây giờ đột nhiên biến mất nên Tiểu Du nhất định sẽ bất an.
Ừ. Ngoại trừ gật đầu, Lâm Du không biết nên đáp thế nào. Cô không ngăn được nó biến mất, giống như lúc nó đột nhiên xuất hiện vậy, đó vốn là hiện tượng không bình thường, sớm muộn gì cũng có một ngày mất đi.
Thử một
/139
|