Về chuyện này, chị không có quyền lên tiếng. Lâm Du vừa nói vừa chỉ ra ngoài cửa, Hỏi cậu ta thì sẽ thích hợp hơn.
Ai? Triệu Tuyết Nhi kinh ngạc nghiêng đầu qua, vừa vặn nhìn thấy Cố Nhiên đẩy cửa vào. Trong phút chốc, Triệu Tuyết Nhi đỏ bừng mặt lên, lắp ba lắp bắp gọi, Cố... Cố...
Mặc dù không muốn cản trở hai người nói chuyện, nhưng tôi thấy hai người nên đến một chỗ khác để nói sẽ thích hợp hơn. Đẩy Triệu Tuyết Nhi tới trước mặt Cố Nhiên, Lâm Du thuận tay nhận lấy văn kiện Cố Nhiên đưa tới, Trở về phòng làm việc của cậu rồi nói. Nhớ, đừng có ức hiếp Tuyết Nhi.
Cám ơn. Chân thành nói cám ơn với Lâm Du xong, Cố Nhiên ngang ngược nắm tay Triệu Tuyết Nhi trở về phòng làm việc của mình.
Trước đó, Cố Nhiên vẫn luôn lễ độ đối xử với Triệu Tuyết Nhi, chưa bao giờ táy máy tay chân. Mà hôm nay đột nhiên lại dùng sức, động tác cũng rất dứt khoát.
Nhìn Cố Nhiên kéo Triệu Tuyết Nhi vào phòng làm việc, Lâm Du hơi nhếch khóe miệng, cũng không hề lo lắng. Cô tin là Cố Nhiên biết nên làm thế nào để trấn an Triệu Tuyết Nhi. Dù Triệu Tuyết Nhi đồng ý với Cố Nhiên vào lúc nào thì đều hai người đều cần ngồi xuống mở rộng cửa lòng ra để từ từ nói chuyện với nhau.
Gần đây Hứa Mạch bận rộn nhiều việc. So với lúc trước chỉ hỗ trợ Lâm Du chuyện của giải trí Thần Thiên và Bác Dương thì bây giờ trên bàn làm việc của anh hồ sơ chất đống như núi, rất nhiều văn kiện chờ anh xử lý.
Dưới tình huống như vậy, dù là không phải làm thêm giờ nhưng Hứa Mạch vẫn phải phá lệ ở lại phòng làm việc. Cũng vì vậy mà không thể đi đón Lâm Du tan tầm như mọi khi được.
Vốn dĩ Hứa Mạch không tới đón thì cũng không hề ảnh hưởng quá lớn đến Lâm Du. Cố Nhiên và Chu Lăng cũng có thể thuận đường đưa Lâm Du về nhà. Huống chi giải trí Thần Thiên đã sớm chuẩn bị xe riêng cho Lâm Du, cô có thể sử dụng bất cứ lúc nào.
Nhưng mà sau khi tan việc, đứng ở ngoài cao ốc của giải trí Thần Thiên, không còn nhìn thấy bóng dáng Hứa Mạch nữa, Lâm Du đột nhiên cảm thấy hơi trống vắng. Bởi vì không quen nên trong lòng lại nảy sinh ra một suy nghĩ, đó là tự bán mình cho Hứa thị.
So với Lý Mộng, quá trình Lâm Du tiến vào Hứa thị quả thật đơn giản hơn rất nhiều. Mặc dù Lâm Du không thường xuyên xuất hiện ở Hứa thị, nhưng trên dưới Hứa thị đều biết Lâm Du. Hơn nữa, không ít người xấu hổ ngượng ngùng chạy tới xin chữ ký của Lâm Du.
Chữ ký... Lâm Du chưa từng trải nghiệm qua chuyện này trước đây. Nhờ phúc của Chu Lăng mà sau khi trở về thành phố D, dù Lâm Du đi đâu cũng bị nhận ra.
Nhưng đối với việc luôn bị quan sát soi mói, Lâm Du đã sớm quen rồi, cô không hề thấy bất tiện, mà vẫn ung dung tự tại giống như đang đi dạo trong công viên vậy.
Cũng bởi như thế, Hứa Mạch cũng không còn nghi ngờ dám sát nhất cử nhất động của Chu Lăng nữa mà lại âm thầm ghi nhớ món nợ này.
Lúc này gặp phải đoàn người hâm mộ ở Chu thị, toàn bộ quá trình Lâm Du đều rất bình tĩnh, không hề bị hù dọa, cũng không hề tỏ vẻ mất kiên nhẫn. Nghiêm túc ký tên xong, Lâm Du được mọi người nhiệt tình đưa đến cửa thang máy, giúp cô ấn số lên lầu của Hứa Mạch, sau đó mọi thứ mới yên tĩnh lại.
Trên lầu cao nhất, văn phòng của Hứa Mạch ngay ngoài, Lâm Du mới đi ra đã gặp được thư ký ngồi bên ngoài.
Đại Thiếu phu nhân mời qua bên này. Thư ký đã nhận được tin tức trước nhưng không những không cầm giấy bút xin chữ ký của Lâm Du mà còn nhiệt tình xếp hàng hoan nghênh, một mực cung kính, cho dù là Hứa Chấn Thiên cũng rất ít khi được đối xử như vậy.
Lâm Du gật đầu một cái, tự ý đi về phía văn phòng Hứa Mạch.
Hứa Mạch là người duy nhất không biết gì. Một lòng nghĩ mau chóng xử lý xong công việc để về nhà, thậm chí anh còn không thèm để ý đến tiếng ồn ào ngoài cửa. Nghe thấy tiếng gõ cửa, cho là thứ ký nên anh cũng không ngẩng đầu lên mà mở miệng nói một chữ Vào .
Đây không phải lần đầu tiên Lâm Du tới văn phòng của Hứa Mạch nên cũng đã quen đường. Thấy Hứa Mạch bận bịu, cũng không gấp gáp thúc giục, tự ý đi tới sofa ngồi xuống, tiện tay mở một quyển tạp chí ra xem.
Cảm thấy có gì đó kỳ lạ nên Hứa Mạch chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy Lâm Du ngồi trên ghế sa lon thì thật sự bị sợ hết hồn: Tiểu Du, sao em lại đến đây?
Tới xem một chút. Chỉ hộp cơm trên bàn trà, Lâm Du trả lời, Mang cơm tối cho anh, không biết anh có muốn ăn không.
Vừa đúng lúc đói bụng. Lâm Du đến quả thực không nằm trong dự liệu của Hứa Mạch. Sau khi hết kinh ngạc thì cảm thấy thỏa mãn và mừng rỡ hơn. Lúc này anh để văn kiện xuống, đi tới chỗ cô, Sao tan việc lại không về nhà nghỉ ngơi? Không mệt sao?
Không sao. Lâm Du lắc đầu một cái, bỏ cuốn tạp chí xuống, mở hộp cơm ra, Muốn đợi anh về nhà chung.
Lâm Du chỉ trả lời theo quán tính, không hềcó bất cứ hàm ý gì, ngay cả chính cô cũng không để ý.
Nhưng mà câu nói vô tình này lọt vào tai Hứa Mạch lại rất êm ái. Biết Lâm Du không có ý gì khác nên Hứa Mạch mới cố gắng bình tĩnh ngồi bên cạnh Lâm Du, nhưng vẫn không nhịn nổi mà cười tươi.
Nhắc tới mới nhớ, hình như hôm nay nhân viên Hứa thị quá nhiệt tình. Chỉ ra ngoài cửa, Lâm Du thấp giọng, Em được họ xếp thành hai hàng chào đón.
Xếp thành hai hàng chào đón? Tâm trạng Hứa Mạch cực kỳ tốt nên đùa giỡn: Bọn họ nên nói cho anh biết. Nếu biết em muốn tới, anh nhất định sẽ là người đứng đầu hàng.
Muốn ký tên sao? Nghe thôi cũng biết Hứa Mạch đang nói đùa, Lâm Du liếc mắt nói, Lúc em ở đại sảnh lầu một đã ký cho không ít người.
Quả nhiên là đại minh tinh. Hứa Mạch không thấy lạ cảm thán rồi nói tiếp, Về nhà nhớ ký cho anh một chữ thật to, anh sẽ cho người đóng khung rồi treo trong phòng.
Không phải anh đã có poster của em rồi sao? Nhớ tới việc Hứa Mạch cầm toàn bộ poster của cô vào phòng thì Lâm Du lại không biết nói gì.
Không giống nhau. Poster là poster, chữ ký là chữ ký, hai cái anh đều muốn. Biểu cảm của Hứa Mạch lúc này giống hệt như fan cuồng vậy.
Nhưng mà Hứa Mạch vẫn không dám nói cho Lâm Du biết, chẳng những anh cầm poster của cô vào phòng mà còn treo tất cả lên tường nữa. Ngay cả trên trần nhà cũng có, mỗi sáng sớm mở mắt ra là đều nhìn thấy, buổi tối trước khi ngủ cũng phải liếc mắt nhìn lên mới có thể ngủ được. Từ ngày Chu Lăng đưa poster đến nhà thì anh đã quen như vậy rồi, Hứa Mạch quyết định suốt đời cũng không muốn bỏ thói quen này.
Vậy anh cũng phải ký tên cho em. Kêu Hứa Mạch ký tên dĩ nhiên có thể. Đối với Lâm Du mà nói, chữ ký của Hứa Mạc còn đáng giá hơn của cô, Nói không chừng sau này có một ngày em nghèo đói thì có
/139
|