An Huyên bước ra từ phòng tắm, sau khi tắm rửa sạch sẽ cô thấy thoải mái vô cùng. Thời tiết ở Bắc Kinh cũng không lạnh bằng Cambridge vì thế mặc dù là mùa đông nhưng cô vẫn cảm giác ấm áp hơn.
Cô mặc trên người áo ngủ bằng tơ tằm có cảm giác mềm mại bao bọc lấy cơ thể. Nhẹ nhàng buộc chặt thắt lưng cô bước lại phía giường ngủ. Dịch Lăng đang nằm ở đó đọc sách, bộ dạng anh tao nhã trong bộ quần áo ở nhà, nhìn vào cảm thấy anh gần gũi hơn nhiều so với bộ giác nghiêm nghị, lạnh lùng thường ngày.
Dịch Lăng ngẩng đầu lên nhìn cô mỉm cười sủng nịch.
“Huyên Huyên, lại đây với anh nào.”
An Huyên rất nghe lời, dịu dàng chui vào vòng tay ấm áp của anh, áp mái đầu lên vòm ngực rắn chắc ấy. Trái tim lại khẽ rung động khiến An Huyên xấu hổ. Cô và anh không biết đã ân ái bao nhiêu lần vậy mà mỗi khi đến gần anh cô lại cứ mang cảm giác tim đập rộn ràng.
“Huyên Huyên này”
“Vâng ạ! Sao thế anh?” – Cô ngước mặt khả ái nhìn anh. Đôi mắt đen láy mở to xinh đẹp.
“Em rất thích dạy học đúng không?”
“À... Chuyện này... em đã không còn giảng dạy ở trường nữa rồi.” – Giọng nói cô bình thường nhưng đôi mắt lại đượm buồn khiến anh xót xa. Anh đưa tay siết chặt cô vào lòng, cúi đầu hôn lên vầng trán thanh tao của cô.
“Anh biết bà xã của anh thích nhất là được đứng trên giảng đường. Vậy nên Huyên Huyên à, em trở lại trường học đi.”
Cô ngây ngốc nhìn anh. Không tưởng tượng được người đàn ông này thế mà lại vì cô suy nghĩ như vậy. An Huyên cảm động vòng tay ôm lấy cổ anh.
“Ông xã... em... cám ơn anh rất nhiều.” – Ngoài bố mẹ, ông nội và bà Kim ra chưa từng có ai đối xử tốt với cô như vậy. Nghĩ đến đây, sống mũi cảm giác cay cay.
Anh cưng chiều vuốt ve khuôn mặt cô, cười dịu dàng.
“Cô bé ngốc, sao lại nói cám ơn với anh cơ chứ? Mặc dù như thế sẽ khiến em vất vả nhưng nhìn thấy em từ bỏ mơ ước, nhìn thấy em buồn bã, trái tim anh lại đau thắt em biết không?” – Dịch Lăng không thể nào quên được hình ảnh buổi chiều hôm đó gặp cô trong khuôn viên trường Đại học Bắc Kinh. Khi biết rằng mình sắp được trở thành Giáo sư, cô không hề vui mừng như anh tưởng tượng, chỉ cười buồn bã bất lực mà từ bỏ công việc này. Bây giờ nghĩ lại anh đau lòng không thôi. Cũng vì bản thân anh mà khiến cô chịu đựng nhiều như vậy.
“Dịch Lăng... Em sẽ suy nghĩ về việc này.” – Nhìn thấy chân thành nơi đáy mắt anh, cô biết được anh yêu thương mình nhiều đến nhường nào. Cô không còn nghi hoặc gì thêm nữa. Người đàn ông này mặc dù mang hạnh phúc đến cho cô quá trễ thế nhưng việc từ bỏ anh thì cô làm không được.
“Được rồi.” – Anh nhìn cô hồi lâu rồi cười tà mị cúi đầu xuống hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô. An Huyên rên rỉ trong lòng anh, đưa tay ôm anh thật chặt phối hợp cùng anh.
Không biết khi nào bàn tay nóng bỏng kia đã rút đi thắt lưng, quần áo trên người cả hai cũng nằm lăn lốc khắp sàn. Bọn họ cuồng nhiệt khát vọng đối phương, cùng kích tình lên đến đỉnh điểm, thở dốc bên cạnh nhau.
Sáng hôm sau, sau khi Dịch Lăng đến công ty thì cô cũng xin phép mẹ chồng ra ngoài. Lái xe vòng qua cửa hàng mua một đóa hoa bách hợp thật đẹp, An Huyên lái xe đến chân núi ngoại ô, tiến về phía mộ viên của Vũ Nhiên.
Nhìn gương mặt đã trở thành quen thuộc trên bia đá lạnh lẽo, An Huyên mỉm cười hạnh phúc. Cô đặt đóa bách hợp trắng thuần khiết xuống bia mộ, khẽ ngồi xuống bên cạnh.
“Vũ Nhiên à, xin lỗi vì lâu quá chưa đến thăm cô. Cô có khỏe không?”
“Tôi hiện tại đang rất hạnh phúc Vũ Nhiên à! Quả thực tôi chưa từng ngờ đến sẽ có một ngày Dịch Lăng sẽ yêu thương tôi.Nhưng đến lúc tôi sắp buông tay thì anh ấy lại đến, mang cho tôi thứ tình yêu mà tôi luôn khao khát.” – An Huyên nức nở nằm chặt bàn tay.
“Cô có giận chúng tôi không? Nhưng tôi không thể kiềm nén trái tim mà ngày càng yêu thương anh ấy, tôi không dám nghĩ tiếp nếu mất đi Dịch Lăng tôi phải sống như thế nào? Vũ Nhiên, tôi chưa từng biết rằng tình yêu đáng sợ như vậy. Ngày bé khi bố mẹ tôi qua đời, tôi khóc ngất bên thi thể hai người, tôi cứ ngỡ mình sẽ chết cùng họ. Vậy mà cái giây phút tôi nghĩ mất đi Dịch Lăng, tôi không còn cảm giác đau đớn như thế, tôi chỉ biết rằng trái tim nhỏ bé này như muốn ngừng đập thôi.” – An Huyên đưa tay ôm siết lấy trái tim đang đập liên hồi, run rẩy nói.
“Vậy nên, vì đã xác định tình cảm tôi sẽ theo tới cùng. Tôi sẽ thay cô chăm sóc, yêu thương Dịch Lăng thật tốt. Cuộc đời sau này của anh ấy sẽ không còn cô đơn, tịch mịch nữa. Cô ở thiên đường phải cầu chúc cho chúng tôi nhé!” – Cô mỉm cười rơi những giọt nước mắt xúc động nhìn lên bầu trời cao. Một cơn gió se lạnh thổi qua khiến An Huyên rùng mình. Bỗng sau lưng cô có tiếng bước chân người.
“Cô gái, cháu nghĩ được như vậy, ta thực thấy an tâm.” – Ông Vũ – cha của Vũ Nhiên bước lại bên cạnh cô ngồi xuống, đặt bàn tay lớn vỗ về đôi vai cô. An Huyên kinh ngạc nhìn ông.
“Bác... sao bác lại ở đây?”
“Thật ra, Vũ Nhiên là con gái của ta.” – Ông Vũ mỉm cười rồi nói tiếp.
“Vũ Nhiên ra đi khi tuổi đời còn rất trẻ, Dịch Lăng khi ấy suy sụp hoàn toàn. Nhìn thấy như vậy ta thực đau lòng và cũng áy náy với nó. Nó một lòng chung tình với con gái ta như vậy, người làm cha vợ này vừa cảm động nhưng cũng đau lòng không thôi. Cháu biết không? Ngày ấy gặp cháu ở đây ta thật bất ngờ nhưng cũng cảm động. Không ngờ cháu lại làm được những điều này. Cám ơn cháu rất nhiều vì đã làm bạn cùng con gái ta. Chính sự thiện lương và tình yêu chân thành của cháu đã khiến Dịch Lăng yêu cháu như vậy. Cô gái, nhất định phải thật hạnh phúc, hạnh phúc cả phần của con gái ta nhé!”
“Bác à, cháu... cháu nhất định sẽ làm được. Cháu hứa với bác đấy.” – Nước mắt cô không thể ngừng rơi khi nghe ông Vũ nói ra những lời sâu tận đáy lòng này.
“Vũ Nhiên mất rồi... Bác sống một mình ạ?”
“Ừ. Ta chỉ có một đứa con gái duy nhất vậy mà nó cũng bỏ ta mà đi.” – Nói đến đây khuôn mặt già nua của ông không thoát khỏi u buồn. Đôi mắt ông đỏ hoe nhìn di ảnh của Vũ Nhiên.
“Vậy cháu... cháu có thể chăm sóc bác thay cô ấy không? Cháu không có cha mẹ.” – Nhìn thấy sự cô đơn trong mắt ông Vũ, An Huyên không kiềm lòng được mà đưa tay ôm lấy ôm. Hóa ra ông cũng đau lòng như vậy, ông cũng khóc khi nhớ đến đứa con gái thân thuộc nhất. Cảm giác khi ông lấy ông Vũ khiến cô nhớ đến cha mẹ.
“Cháu vừa nói là thật sao? Cháu có thể làm bạn với ta sao?” – Ông Vã xúc động nhìn An Huyên, tại sao trên đời này lại có cô gái tốt đẹp như vậy chứ.
“Thật ạ! Cháu cũng xem bác như cha cháu vậy.”
“Được. Được. Con gái ngoan.” – Hai người cảm động ôm lấy nhau, duyên phận đã gắn kết những người không hề có liên quan với nhau trở nên bền chặt như vậy. Âu cũng do duyên số.
Cô mặc trên người áo ngủ bằng tơ tằm có cảm giác mềm mại bao bọc lấy cơ thể. Nhẹ nhàng buộc chặt thắt lưng cô bước lại phía giường ngủ. Dịch Lăng đang nằm ở đó đọc sách, bộ dạng anh tao nhã trong bộ quần áo ở nhà, nhìn vào cảm thấy anh gần gũi hơn nhiều so với bộ giác nghiêm nghị, lạnh lùng thường ngày.
Dịch Lăng ngẩng đầu lên nhìn cô mỉm cười sủng nịch.
“Huyên Huyên, lại đây với anh nào.”
An Huyên rất nghe lời, dịu dàng chui vào vòng tay ấm áp của anh, áp mái đầu lên vòm ngực rắn chắc ấy. Trái tim lại khẽ rung động khiến An Huyên xấu hổ. Cô và anh không biết đã ân ái bao nhiêu lần vậy mà mỗi khi đến gần anh cô lại cứ mang cảm giác tim đập rộn ràng.
“Huyên Huyên này”
“Vâng ạ! Sao thế anh?” – Cô ngước mặt khả ái nhìn anh. Đôi mắt đen láy mở to xinh đẹp.
“Em rất thích dạy học đúng không?”
“À... Chuyện này... em đã không còn giảng dạy ở trường nữa rồi.” – Giọng nói cô bình thường nhưng đôi mắt lại đượm buồn khiến anh xót xa. Anh đưa tay siết chặt cô vào lòng, cúi đầu hôn lên vầng trán thanh tao của cô.
“Anh biết bà xã của anh thích nhất là được đứng trên giảng đường. Vậy nên Huyên Huyên à, em trở lại trường học đi.”
Cô ngây ngốc nhìn anh. Không tưởng tượng được người đàn ông này thế mà lại vì cô suy nghĩ như vậy. An Huyên cảm động vòng tay ôm lấy cổ anh.
“Ông xã... em... cám ơn anh rất nhiều.” – Ngoài bố mẹ, ông nội và bà Kim ra chưa từng có ai đối xử tốt với cô như vậy. Nghĩ đến đây, sống mũi cảm giác cay cay.
Anh cưng chiều vuốt ve khuôn mặt cô, cười dịu dàng.
“Cô bé ngốc, sao lại nói cám ơn với anh cơ chứ? Mặc dù như thế sẽ khiến em vất vả nhưng nhìn thấy em từ bỏ mơ ước, nhìn thấy em buồn bã, trái tim anh lại đau thắt em biết không?” – Dịch Lăng không thể nào quên được hình ảnh buổi chiều hôm đó gặp cô trong khuôn viên trường Đại học Bắc Kinh. Khi biết rằng mình sắp được trở thành Giáo sư, cô không hề vui mừng như anh tưởng tượng, chỉ cười buồn bã bất lực mà từ bỏ công việc này. Bây giờ nghĩ lại anh đau lòng không thôi. Cũng vì bản thân anh mà khiến cô chịu đựng nhiều như vậy.
“Dịch Lăng... Em sẽ suy nghĩ về việc này.” – Nhìn thấy chân thành nơi đáy mắt anh, cô biết được anh yêu thương mình nhiều đến nhường nào. Cô không còn nghi hoặc gì thêm nữa. Người đàn ông này mặc dù mang hạnh phúc đến cho cô quá trễ thế nhưng việc từ bỏ anh thì cô làm không được.
“Được rồi.” – Anh nhìn cô hồi lâu rồi cười tà mị cúi đầu xuống hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô. An Huyên rên rỉ trong lòng anh, đưa tay ôm anh thật chặt phối hợp cùng anh.
Không biết khi nào bàn tay nóng bỏng kia đã rút đi thắt lưng, quần áo trên người cả hai cũng nằm lăn lốc khắp sàn. Bọn họ cuồng nhiệt khát vọng đối phương, cùng kích tình lên đến đỉnh điểm, thở dốc bên cạnh nhau.
Sáng hôm sau, sau khi Dịch Lăng đến công ty thì cô cũng xin phép mẹ chồng ra ngoài. Lái xe vòng qua cửa hàng mua một đóa hoa bách hợp thật đẹp, An Huyên lái xe đến chân núi ngoại ô, tiến về phía mộ viên của Vũ Nhiên.
Nhìn gương mặt đã trở thành quen thuộc trên bia đá lạnh lẽo, An Huyên mỉm cười hạnh phúc. Cô đặt đóa bách hợp trắng thuần khiết xuống bia mộ, khẽ ngồi xuống bên cạnh.
“Vũ Nhiên à, xin lỗi vì lâu quá chưa đến thăm cô. Cô có khỏe không?”
“Tôi hiện tại đang rất hạnh phúc Vũ Nhiên à! Quả thực tôi chưa từng ngờ đến sẽ có một ngày Dịch Lăng sẽ yêu thương tôi.Nhưng đến lúc tôi sắp buông tay thì anh ấy lại đến, mang cho tôi thứ tình yêu mà tôi luôn khao khát.” – An Huyên nức nở nằm chặt bàn tay.
“Cô có giận chúng tôi không? Nhưng tôi không thể kiềm nén trái tim mà ngày càng yêu thương anh ấy, tôi không dám nghĩ tiếp nếu mất đi Dịch Lăng tôi phải sống như thế nào? Vũ Nhiên, tôi chưa từng biết rằng tình yêu đáng sợ như vậy. Ngày bé khi bố mẹ tôi qua đời, tôi khóc ngất bên thi thể hai người, tôi cứ ngỡ mình sẽ chết cùng họ. Vậy mà cái giây phút tôi nghĩ mất đi Dịch Lăng, tôi không còn cảm giác đau đớn như thế, tôi chỉ biết rằng trái tim nhỏ bé này như muốn ngừng đập thôi.” – An Huyên đưa tay ôm siết lấy trái tim đang đập liên hồi, run rẩy nói.
“Vậy nên, vì đã xác định tình cảm tôi sẽ theo tới cùng. Tôi sẽ thay cô chăm sóc, yêu thương Dịch Lăng thật tốt. Cuộc đời sau này của anh ấy sẽ không còn cô đơn, tịch mịch nữa. Cô ở thiên đường phải cầu chúc cho chúng tôi nhé!” – Cô mỉm cười rơi những giọt nước mắt xúc động nhìn lên bầu trời cao. Một cơn gió se lạnh thổi qua khiến An Huyên rùng mình. Bỗng sau lưng cô có tiếng bước chân người.
“Cô gái, cháu nghĩ được như vậy, ta thực thấy an tâm.” – Ông Vũ – cha của Vũ Nhiên bước lại bên cạnh cô ngồi xuống, đặt bàn tay lớn vỗ về đôi vai cô. An Huyên kinh ngạc nhìn ông.
“Bác... sao bác lại ở đây?”
“Thật ra, Vũ Nhiên là con gái của ta.” – Ông Vũ mỉm cười rồi nói tiếp.
“Vũ Nhiên ra đi khi tuổi đời còn rất trẻ, Dịch Lăng khi ấy suy sụp hoàn toàn. Nhìn thấy như vậy ta thực đau lòng và cũng áy náy với nó. Nó một lòng chung tình với con gái ta như vậy, người làm cha vợ này vừa cảm động nhưng cũng đau lòng không thôi. Cháu biết không? Ngày ấy gặp cháu ở đây ta thật bất ngờ nhưng cũng cảm động. Không ngờ cháu lại làm được những điều này. Cám ơn cháu rất nhiều vì đã làm bạn cùng con gái ta. Chính sự thiện lương và tình yêu chân thành của cháu đã khiến Dịch Lăng yêu cháu như vậy. Cô gái, nhất định phải thật hạnh phúc, hạnh phúc cả phần của con gái ta nhé!”
“Bác à, cháu... cháu nhất định sẽ làm được. Cháu hứa với bác đấy.” – Nước mắt cô không thể ngừng rơi khi nghe ông Vũ nói ra những lời sâu tận đáy lòng này.
“Vũ Nhiên mất rồi... Bác sống một mình ạ?”
“Ừ. Ta chỉ có một đứa con gái duy nhất vậy mà nó cũng bỏ ta mà đi.” – Nói đến đây khuôn mặt già nua của ông không thoát khỏi u buồn. Đôi mắt ông đỏ hoe nhìn di ảnh của Vũ Nhiên.
“Vậy cháu... cháu có thể chăm sóc bác thay cô ấy không? Cháu không có cha mẹ.” – Nhìn thấy sự cô đơn trong mắt ông Vũ, An Huyên không kiềm lòng được mà đưa tay ôm lấy ôm. Hóa ra ông cũng đau lòng như vậy, ông cũng khóc khi nhớ đến đứa con gái thân thuộc nhất. Cảm giác khi ông lấy ông Vũ khiến cô nhớ đến cha mẹ.
“Cháu vừa nói là thật sao? Cháu có thể làm bạn với ta sao?” – Ông Vã xúc động nhìn An Huyên, tại sao trên đời này lại có cô gái tốt đẹp như vậy chứ.
“Thật ạ! Cháu cũng xem bác như cha cháu vậy.”
“Được. Được. Con gái ngoan.” – Hai người cảm động ôm lấy nhau, duyên phận đã gắn kết những người không hề có liên quan với nhau trở nên bền chặt như vậy. Âu cũng do duyên số.
/18
|