"Cô gái, tôi đưa cô về nhà." Quan Hùng Phách bình thản nói.
Quan Vũ Hạm nghĩ thầm: đây là tên đại ca kia, tiếng nói của anh ta tràn đầy từ tính, rất đặc biệt. Không phải anh ta muốn giết cô chứ. Một loại sợ hãi trào lên trong lòng.
"Các anh, thật sự muốn đưa tôi về nhà?" Quan Vũ Hạm cẩn thận nói.
Quan Hùng Phách nhìn vẻ mặt sợ sệt trước mắt, thật sự không nhịn được ôm cô vào trong ngực, cho cô sự an toàn.
"Đừng sợ, cô có thể trở về nhà." Quan Hùng Phách cố gắng làm giảm giọng nói dịu dàng chút, sợ sẽ hù dọa cô. Anh ta lấy ra một bộ quần áo phụ nữ, đều là đồ mới, hơn nữa đều là hàng hiệu, kỳ quái hơn là số đo đúng với số đo của Quan Vũ Hạm.
"Thay nó đi, quần áo của cô đã bẩn, tôi đi ra xe chờ cô." Quan Hùng Phách rời đi.
Quan Vũ Hạm cảm thấy nghi hoặc, nhưng mà, vừa nghĩ tới mình phải về nhà, liền mau chóng thay lấy bộ quần áo sạch sẽ, vì quần áo trên người cô thật sự là quá bẩn.
Đi ra khỏi phòng tối, một chiếc xe dừng lại phía trước, thấy cô ra ngoài, cửa xe mở ra, cô ngoan ngoãn lên xe. Trong xe chỉ có hai người bọn họ, xe chạy đi. Quan Vũ Hạm không dám nhìn người đàn ông trước mắt này, cô sợ bị diệt khẩu, bởi vì cô có thể cảm thấy khí chất trên người ๖ۣۜTiểuMèoHoang๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêquý๖ۣۜĐôn này, mọi người ở trước mặt anh ta, chỉ có phục tùng. Cứ như vậy, hai người đều không nói chuyện. Sau khi đổi quần áo, Quan Vũ Hạm xinh đẹp hơn nhiều, vì sắc đẹp trời sinh luôn luôn bộc lộ ra ngoài, mà quần áo trên người lại rất thích hợp với cô.
"Anh à, đại ca làm sao vậy? Đối phương còn chưa chuyển tiền qua, mà đã đưa người đi? Hơn nữa cảnh sát cũng đã nhúng tay vào chuyện này, cứ trở về như vậy rất thì rất nguy hiểm!" Một tên côn đồ không hiểu nói.
"Mẹ kiếp, ai biết được, trước kia chưa từng có loại tình huống này, !@#$%$@, mày cũng đừng quan tâm."
Thật ra thì Quan Hùng Phách có thể xử lý được đám cảnh sát, chỉ là bọn họ đã mất công toi, bởi vì anh ta đã tự mình thả người, đối phương cũng không trả tiền, nhưng nguyên nhân là gì mà khiến anh ta làm như vậy?
Bao nhiêu năm oai phong một cõi, đã trở thành một người có danh tiếng nham hiểm, nhưng không hiểu sao lần này lại như vậy? Chẳng lẽ là. . . . . . . . . . . .
"A Trí, con ăn chút đi? Tiếp tục như vậy thì thân thể sẽ ốm mất." Mẹ cậu cũng đau lòng dụ dỗ con trai ăn một chút.
"Mẹ, Mẹ nghĩ cô ấy sẽ đi đâu?" Lâm Trí thật sự hết hi vọng, rất khổ sở mà nói.
"A Trí, Vũ Hạm sẽ trở lại, con yên tâm, mẹ bảo đảm, nào con trai, mau ăn một chút đi?"
"Mẹ, con không ăn nổi." Đinh đinh đinh. . . . . . Điện thoại vang lên. Lâm Trí nhanh chóng chạy tới.
"A lô, đã tìm được chưa?"
"A Trí, ta đang muốn nói cho con biết, Hạm Hạm đã trở lại, đang ở bên cạnh ta." Mẹ Vũ Hạm hưng phấn nói.
"Bác gái, con biết rồi, con sẽ nhanh chóng qua đó." Cúp điện thoại xong liền bỏ chạy, vừa chạy vừa nói: "Mẹ, Vũ Hạm đã trở lại, con đi đây." Không đợi mẹ cậu nói chuyện, người ๖ۣۜTiểuMèoHoang๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêquý๖ۣۜĐôn đã sớm chạy không còn bóng dáng.
"Vũ Hạm, Vũ Hạm, người còn chưa có vào thì đã gọi to."
"Tôi ở đây." Quan Vũ Hạm đi ra từ trong nhà. Lâm Trí ôm cổ cô, cha mẹ Vũ Hạm cười cười trở về phòng ngủ.
"Em đã đi đâu? Em đã đi đâu? Nếu em không về tôi sẽ phát điên." Cậu ôm cô thật chặt, chỉ sợ cô chạy nữa, Vũ Hạm không có nói chuyện cô bị bắt cóc, cô không muốn làm chuyện lớn hơn, cũng không muốn đưa người đại ca kia vào ngục.
Quan Vũ Hạm bị Lâm Trí ôm lấy, trong lòng cũng không chịu nổi liền ô ô. . . . . . khóc, hận không thể khóc hết sự sợ hãi mấy ngày nay.
Nhìn thấy Vũ Hạm khóc, đáy lòng Lâm Trí cũng đau nhói. Quan Vũ Hạm thật sự vất vả mới dừng được khóc. Cô phải mượn cớ vì sao mất tích? Kết quả là:
"Tôi đụng phải một thầy tướng số, ông ấy tính ra tôi muốn kết hôn, cảm thấy chính xác, liền trò chuyện vài câu, không ngờ ông ấy nói: chú rể không thương cô dâu, không tin thì tôi phải thử cậu, cho nên đã mất tích mấy ngày, xem cậu có thật lòng hay không, cho nên muốn giữ bí mật, cũng không nói với ai. Vì vậy, đêm hôm đó, tôi liền ngồi xe ra vùng ngoại ô, tìm phòng vắng vẻ để ở, sau đó thấy trên ti vi thông báo tìm người, tôi liền trở lại." Thật ra thì Vũ Hạm cũng không biết cái thông báo tìm người này, những thứ này đều là nghe mẹ cô nói.
Quan Vũ Hạm nghĩ thầm: đây là tên đại ca kia, tiếng nói của anh ta tràn đầy từ tính, rất đặc biệt. Không phải anh ta muốn giết cô chứ. Một loại sợ hãi trào lên trong lòng.
"Các anh, thật sự muốn đưa tôi về nhà?" Quan Vũ Hạm cẩn thận nói.
Quan Hùng Phách nhìn vẻ mặt sợ sệt trước mắt, thật sự không nhịn được ôm cô vào trong ngực, cho cô sự an toàn.
"Đừng sợ, cô có thể trở về nhà." Quan Hùng Phách cố gắng làm giảm giọng nói dịu dàng chút, sợ sẽ hù dọa cô. Anh ta lấy ra một bộ quần áo phụ nữ, đều là đồ mới, hơn nữa đều là hàng hiệu, kỳ quái hơn là số đo đúng với số đo của Quan Vũ Hạm.
"Thay nó đi, quần áo của cô đã bẩn, tôi đi ra xe chờ cô." Quan Hùng Phách rời đi.
Quan Vũ Hạm cảm thấy nghi hoặc, nhưng mà, vừa nghĩ tới mình phải về nhà, liền mau chóng thay lấy bộ quần áo sạch sẽ, vì quần áo trên người cô thật sự là quá bẩn.
Đi ra khỏi phòng tối, một chiếc xe dừng lại phía trước, thấy cô ra ngoài, cửa xe mở ra, cô ngoan ngoãn lên xe. Trong xe chỉ có hai người bọn họ, xe chạy đi. Quan Vũ Hạm không dám nhìn người đàn ông trước mắt này, cô sợ bị diệt khẩu, bởi vì cô có thể cảm thấy khí chất trên người ๖ۣۜTiểuMèoHoang๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêquý๖ۣۜĐôn này, mọi người ở trước mặt anh ta, chỉ có phục tùng. Cứ như vậy, hai người đều không nói chuyện. Sau khi đổi quần áo, Quan Vũ Hạm xinh đẹp hơn nhiều, vì sắc đẹp trời sinh luôn luôn bộc lộ ra ngoài, mà quần áo trên người lại rất thích hợp với cô.
"Anh à, đại ca làm sao vậy? Đối phương còn chưa chuyển tiền qua, mà đã đưa người đi? Hơn nữa cảnh sát cũng đã nhúng tay vào chuyện này, cứ trở về như vậy rất thì rất nguy hiểm!" Một tên côn đồ không hiểu nói.
"Mẹ kiếp, ai biết được, trước kia chưa từng có loại tình huống này, !@#$%$@, mày cũng đừng quan tâm."
Thật ra thì Quan Hùng Phách có thể xử lý được đám cảnh sát, chỉ là bọn họ đã mất công toi, bởi vì anh ta đã tự mình thả người, đối phương cũng không trả tiền, nhưng nguyên nhân là gì mà khiến anh ta làm như vậy?
Bao nhiêu năm oai phong một cõi, đã trở thành một người có danh tiếng nham hiểm, nhưng không hiểu sao lần này lại như vậy? Chẳng lẽ là. . . . . . . . . . . .
"A Trí, con ăn chút đi? Tiếp tục như vậy thì thân thể sẽ ốm mất." Mẹ cậu cũng đau lòng dụ dỗ con trai ăn một chút.
"Mẹ, Mẹ nghĩ cô ấy sẽ đi đâu?" Lâm Trí thật sự hết hi vọng, rất khổ sở mà nói.
"A Trí, Vũ Hạm sẽ trở lại, con yên tâm, mẹ bảo đảm, nào con trai, mau ăn một chút đi?"
"Mẹ, con không ăn nổi." Đinh đinh đinh. . . . . . Điện thoại vang lên. Lâm Trí nhanh chóng chạy tới.
"A lô, đã tìm được chưa?"
"A Trí, ta đang muốn nói cho con biết, Hạm Hạm đã trở lại, đang ở bên cạnh ta." Mẹ Vũ Hạm hưng phấn nói.
"Bác gái, con biết rồi, con sẽ nhanh chóng qua đó." Cúp điện thoại xong liền bỏ chạy, vừa chạy vừa nói: "Mẹ, Vũ Hạm đã trở lại, con đi đây." Không đợi mẹ cậu nói chuyện, người ๖ۣۜTiểuMèoHoang๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêquý๖ۣۜĐôn đã sớm chạy không còn bóng dáng.
"Vũ Hạm, Vũ Hạm, người còn chưa có vào thì đã gọi to."
"Tôi ở đây." Quan Vũ Hạm đi ra từ trong nhà. Lâm Trí ôm cổ cô, cha mẹ Vũ Hạm cười cười trở về phòng ngủ.
"Em đã đi đâu? Em đã đi đâu? Nếu em không về tôi sẽ phát điên." Cậu ôm cô thật chặt, chỉ sợ cô chạy nữa, Vũ Hạm không có nói chuyện cô bị bắt cóc, cô không muốn làm chuyện lớn hơn, cũng không muốn đưa người đại ca kia vào ngục.
Quan Vũ Hạm bị Lâm Trí ôm lấy, trong lòng cũng không chịu nổi liền ô ô. . . . . . khóc, hận không thể khóc hết sự sợ hãi mấy ngày nay.
Nhìn thấy Vũ Hạm khóc, đáy lòng Lâm Trí cũng đau nhói. Quan Vũ Hạm thật sự vất vả mới dừng được khóc. Cô phải mượn cớ vì sao mất tích? Kết quả là:
"Tôi đụng phải một thầy tướng số, ông ấy tính ra tôi muốn kết hôn, cảm thấy chính xác, liền trò chuyện vài câu, không ngờ ông ấy nói: chú rể không thương cô dâu, không tin thì tôi phải thử cậu, cho nên đã mất tích mấy ngày, xem cậu có thật lòng hay không, cho nên muốn giữ bí mật, cũng không nói với ai. Vì vậy, đêm hôm đó, tôi liền ngồi xe ra vùng ngoại ô, tìm phòng vắng vẻ để ở, sau đó thấy trên ti vi thông báo tìm người, tôi liền trở lại." Thật ra thì Vũ Hạm cũng không biết cái thông báo tìm người này, những thứ này đều là nghe mẹ cô nói.
/73
|