Trên thế giới có rất nhiều kẻ lừa gạt, có lừa tiền, nhưng chưa có nghe nói tới lừa tình dục. Quan Vũ Hạm là người đầu tiên bị lừa. Khiến cô mệt chết, nằm ngủ thiếp đi trên giường.
Lâm Trí nhìn Quan Vũ Hạm đang ngủ say, tuổi của cô và tính cách rất khác nhau, nét mặt rất đáng yêu, rất cần người chăm sóc và bảo vệ, đừng nhìn sự giỏi giang trong công tác, cô cũng rất độc lập và kiên cường. Nhưng trong cuộc sống lại ngược lại.
Cậu mặc quần áo tử tế, ghi lên giấy nhớ: bà xã, cám ơn em đã giúp anh, tên ngốc đã nhớ lại tất cả mọi chuyện, anh đi ra ngoài một lát, em yên tâm. Ông xã yêu em-- Trí.
Thật ra thì đã trễ thế này Lâm Trí còn muốn đi đâu? Hóa ra là cậu muốn đi gặp Quan Hùng Phách, đề tài lần trước còn chưa có nói xong, mà chuyện xảy ra lần này với Quan Vũ Hạm hình như cũng có dích líu tới anh ta, con gấu đen này không hề đơn giản, chỉ là Lâm Trí không sợ, nghĩ đến Quan Vũ Hạm thì cậu giống như có thêm sức lực. Thật là điều lạ kì.
Lâm Trí đi tới văn phòng làm việc của Quan Hùng Phách thì dừng lại.
"Mẹ kiếp, một Hắc bang lão đại, lại chú trọng tới phòng làm việc như thế, không biết còn tưởng bên trong là Nghệ Thuật Gia! Mụ nội nó, thật là Hầu Tử học đi bộ -- giả mù sa mưa. Lâm Trí cười nhạo nói.
"Này? Cậu ở đâu ra đấy?" Một tên côn đồ đi tới hỏi. Trong miệng còn ngậm điếu thuốc, thật sự là không hợp với nơi này.
"Tôi tìm Quan Hùng Phách." Lâm Trí đơn giản trả lời. Tên côn đồ này nhìn Lâm Trí từ trên xuống dưới, nhìn thấy cậu có khí thế, còn dám gọi thẳng tên của lão đại, không biết nhân vật phương nào, cho nên thay đổi giọng nói.
"A, chờ một chút, tôi đi xem đại ca có ở trong đó hay không?" Người này vừa mới chuẩn bị đi vào, đối diện đi tới một người.
"Làm gì vậy?" Người nói chuyện là anh em thân thiết của Quan Hùng Phách, mọi người đều gọi anh ta là anh Cường.
"À, anh Cường, là tìm đại ca, em muốn đi thông báo một tiếng." Tên Cường khoát tay chặn lại.
"Ở đây không có việc của cậu, cậu đi về đi." Tên Cường ra lệnh cho tên đó đi về. Sau đó nhìn về phía Lâm Trí.
"Là cậu! Lại tới làm gì vậy? Đại ca của chúng tôi không có thời gian gặp một thằng nhóc thò lò mũi xanh như cậu." Tên Cường đã gần bốn mươi tuổi, vẫn luôn đi theo bên cạnh Quan Hùng Phách, đã thấy rất nhiều nhân vật lợi hại, lại nhìn dáng ngoài so với tuổi tác của cậu còn nhỏ, vì vậy không để cậu ở trong mắt, vốn định qua loa đuổi đi.
"Không muốn gặp tôi, chưa chắc, có lẽ Quan Hùng Phách đang đợi tôi tới đây." Lâm Trí không chịu lùi bước nói.
"Oh -- giọng điệu không nhỏ, đại ca gặp cậu, tại sao phải gặp cậu, Hừ!" Tên Cường dùng mắt liếc qua Lâm Trí một cái, bày tỏ ra sự coi thường.
"Ha ha. . . . . . Thì ra đàn em của Quan Hùng Phách oai phong một cõi lại là mắt chó nhìn người, ý đồ bì ổi." Lâm Trí chọc giận, thật là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời! Cũng không nhìn xem bây giờ ở đâu, đứng trên địa bàn người ta, chẳng lẽ không muốn mạng sống nữa sao?
Tên Cường vừa thấy sức bật của cậu rất mạnh, nhưng mà đối với anh ta thì quá non nớt.
"Giọng điệu của cậu không nhỏ, tôi thấy cậu chưa mọc đủ lông cánh! Về nhà uống thêm hai năm sữa đi!" Người này tiếp tục đùa cợt Lâm Trí, hoàn toàn không có chú ý việc cậu đã nhẫn nại đến cực hạn.
"Đúng, lông của tôi chưa có mọc đủ, dù sao cũng tốt hơn anh không có lông!" Lâm Trí nhìn thấy người nọ hói đầu, vì vậy lấy đầu anh ta mà ra trêu đùa. Nhưng tên Cường này cũng không phải hạng dễ đối phó như thế, cố làm ra vẻ trấn định. Nếu như không phải lão đại đã đã từng phân phó không được sử dùng vũ lực, nhất định lần này Lâm Trí sẽ phải thua thiệt, dù sao đây cũng là nhà người ta.
Lâm Trí nhìn Quan Vũ Hạm đang ngủ say, tuổi của cô và tính cách rất khác nhau, nét mặt rất đáng yêu, rất cần người chăm sóc và bảo vệ, đừng nhìn sự giỏi giang trong công tác, cô cũng rất độc lập và kiên cường. Nhưng trong cuộc sống lại ngược lại.
Cậu mặc quần áo tử tế, ghi lên giấy nhớ: bà xã, cám ơn em đã giúp anh, tên ngốc đã nhớ lại tất cả mọi chuyện, anh đi ra ngoài một lát, em yên tâm. Ông xã yêu em-- Trí.
Thật ra thì đã trễ thế này Lâm Trí còn muốn đi đâu? Hóa ra là cậu muốn đi gặp Quan Hùng Phách, đề tài lần trước còn chưa có nói xong, mà chuyện xảy ra lần này với Quan Vũ Hạm hình như cũng có dích líu tới anh ta, con gấu đen này không hề đơn giản, chỉ là Lâm Trí không sợ, nghĩ đến Quan Vũ Hạm thì cậu giống như có thêm sức lực. Thật là điều lạ kì.
Lâm Trí đi tới văn phòng làm việc của Quan Hùng Phách thì dừng lại.
"Mẹ kiếp, một Hắc bang lão đại, lại chú trọng tới phòng làm việc như thế, không biết còn tưởng bên trong là Nghệ Thuật Gia! Mụ nội nó, thật là Hầu Tử học đi bộ -- giả mù sa mưa. Lâm Trí cười nhạo nói.
"Này? Cậu ở đâu ra đấy?" Một tên côn đồ đi tới hỏi. Trong miệng còn ngậm điếu thuốc, thật sự là không hợp với nơi này.
"Tôi tìm Quan Hùng Phách." Lâm Trí đơn giản trả lời. Tên côn đồ này nhìn Lâm Trí từ trên xuống dưới, nhìn thấy cậu có khí thế, còn dám gọi thẳng tên của lão đại, không biết nhân vật phương nào, cho nên thay đổi giọng nói.
"A, chờ một chút, tôi đi xem đại ca có ở trong đó hay không?" Người này vừa mới chuẩn bị đi vào, đối diện đi tới một người.
"Làm gì vậy?" Người nói chuyện là anh em thân thiết của Quan Hùng Phách, mọi người đều gọi anh ta là anh Cường.
"À, anh Cường, là tìm đại ca, em muốn đi thông báo một tiếng." Tên Cường khoát tay chặn lại.
"Ở đây không có việc của cậu, cậu đi về đi." Tên Cường ra lệnh cho tên đó đi về. Sau đó nhìn về phía Lâm Trí.
"Là cậu! Lại tới làm gì vậy? Đại ca của chúng tôi không có thời gian gặp một thằng nhóc thò lò mũi xanh như cậu." Tên Cường đã gần bốn mươi tuổi, vẫn luôn đi theo bên cạnh Quan Hùng Phách, đã thấy rất nhiều nhân vật lợi hại, lại nhìn dáng ngoài so với tuổi tác của cậu còn nhỏ, vì vậy không để cậu ở trong mắt, vốn định qua loa đuổi đi.
"Không muốn gặp tôi, chưa chắc, có lẽ Quan Hùng Phách đang đợi tôi tới đây." Lâm Trí không chịu lùi bước nói.
"Oh -- giọng điệu không nhỏ, đại ca gặp cậu, tại sao phải gặp cậu, Hừ!" Tên Cường dùng mắt liếc qua Lâm Trí một cái, bày tỏ ra sự coi thường.
"Ha ha. . . . . . Thì ra đàn em của Quan Hùng Phách oai phong một cõi lại là mắt chó nhìn người, ý đồ bì ổi." Lâm Trí chọc giận, thật là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời! Cũng không nhìn xem bây giờ ở đâu, đứng trên địa bàn người ta, chẳng lẽ không muốn mạng sống nữa sao?
Tên Cường vừa thấy sức bật của cậu rất mạnh, nhưng mà đối với anh ta thì quá non nớt.
"Giọng điệu của cậu không nhỏ, tôi thấy cậu chưa mọc đủ lông cánh! Về nhà uống thêm hai năm sữa đi!" Người này tiếp tục đùa cợt Lâm Trí, hoàn toàn không có chú ý việc cậu đã nhẫn nại đến cực hạn.
"Đúng, lông của tôi chưa có mọc đủ, dù sao cũng tốt hơn anh không có lông!" Lâm Trí nhìn thấy người nọ hói đầu, vì vậy lấy đầu anh ta mà ra trêu đùa. Nhưng tên Cường này cũng không phải hạng dễ đối phó như thế, cố làm ra vẻ trấn định. Nếu như không phải lão đại đã đã từng phân phó không được sử dùng vũ lực, nhất định lần này Lâm Trí sẽ phải thua thiệt, dù sao đây cũng là nhà người ta.
/73
|