Nhóm người bọn họ chỉ ở lại Sơn trang Liệt Diễm hơn nửa ngày, sau khi ăn xong bữa trưa thì lên máy bay trở về Hoa thị, Tiêu Hòa Nhã cũng không biết rốt cuộc bọn họ xử lý hai người kia như thế nào. Dù sao, biết mọi chuyện đã được giải quyết xong, cô cũng muốn nghe thử một chút, thế nhưng người ta chẳng qua chỉ nhìn cô một cái bằng vẻ mặt cổ quái, làm thế nào cũng không chịu nói cho cô biết, về phần người phụ nữ mà cô vô tình gặp được kia, cũng không lưu lại được lâu với cái đầu không nhanh nhẹn lắm của cô, cũng chẳng phải là cô vô tâm, chẳng qua, cô cho rằng sau này sẽ không có cơ hội gặp lại, cho nên dù có quên cũng không quan trọng, không ảnh hưởng gì tới bà ấy, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới mình. Thượng Quan Ngưng nói, hiện tại bà ấy rất tốt, bệnh tình đã được khống chế, mà anh cũng đã cho người trông nom bà ấy thật tốt, sẽ không xảy ra chuyện gì mà. Như vậy là tốt rồi, không phải sao?
Cô cho là, ngoài trừ lần gặp mặt ngày hôm nay, hai người bọn họ sẽ chẳng còn dính dáng gì đến nhau nữa, lại không nghĩ đến, người phụ nữ thanh tao, mỹ lệ như bà, bị nhốt trong một sơn trang lớn như vậy lại sẽ trở thành số kiếp lớn nhất trong cuộc đời cô, gần như nhà tan cửa nát. Chuyện này đối với Thượng Quan Ngưng mà nói, không tính là chuyện khó lường, chẳng qua đối với Tiêu Hòa Nhã mà nói, hai mươi mấy năm cuộc đời trôi qua thuận lợi, chỉ vì một chút đối lập nho nhỏ, liền bị tổn thương đến kinh thiên động địa.
"Này, còn đang nghĩ tới hai tên cặn bã, tán tận lương tâm kia hả?" Ôn Tiểu Noãn đẩy cô nàng đang ngẩn ngơ một cái, rất hứng thú hỏi!
Tiêu Hòa Nhã hồi hồn, nhìn cái bản mặt thiếu đòn của cô bạn thật là khó chịu, nếu như không phải lương tâm cô không quá ngoan độc, đã sớm đá cô nàng xuống, để cho cô rơi tự do từ trên máy bay xuống mà ôm lấy đất mẹ vào lòng. Đúng là, lúc hỏi thì không nói, lúc không hỏi thì lại hấp ta hấp tấp chạy tới quyến rũ người ta, thật đúng là đáng ăn đòn mà.
"Muốn biết sự tình, đến nói một câu dễ nghe đi!" Cố Ngộ Bắc ngoắc ngoắc ngón tay, vẻ mặt lôi cuốn.
"Chị, em muốn nghe kể chuyện, cám ơn!" Cuối cùng khí thế không địch được nổi sự tò mò, Tiêu Hòa Nhã rất không có chí khí mà hướng về phía Cố Ngộ Bắc cười nói, bộ dáng rất là chân chó.
"Cậu nói gì? Mình không nghe thấy, nói lại lần nữa đi!" Cố Ngộ Bắc nghẹo đầu, cố ý lớn tiếng nói, trên mặt tràn đầy vui vẻ, bình tĩnh ngồi chờ phản ứng của Tiêu Hòa Nhã!
"Chị, em muốn nghe kể chuyện, cám ơn!" Tiêu cô nương rất không cam lòng mà nói lại lần nữa, lần này so với lần trước có vẻ lớn tiếng hơn. Rõ ràng đang ngồi ở bên cạnh, cũng không phải là lão bà chín mươi tuổi, lại cũng không bị điếc, làm sao có thể không nghe được. Người này giống Ôn Tiểu Noãn cùng một dạng thiếu ăn đòn!
"Từ khi nào lại giống muỗi kêu thế rồi hả? Không có nghe thấy, nói to lên!" Cô Ngộ Bắc nhướng mi, thật giống như chơi đến nghiện, càng làm tới. Hiển nhiên không nghĩ tới, cô gái nhỏ dù tính khí có tốt hơn nữa cũng có lúc phải bộc phát, quá tam ba bận mà, cậu nha, nếu đã thích đùa giỡn như vậy, cũng cần phải có người chơi cùng với cậu mới được, phải không?
"Cố Ngộ Bắc, cậu nha, đã điếc còn già nua, ngu ngốc!" Tiêu Hòa Nhã rống to, còn hướng tới gần bên tai Cố Ngộ Bắc mà rống! Âm thanh chói tai có thể so với Lí Na của cao nguyên Tây Tạng, nhất định có thể xuyên thủng màng nhĩ của cô nàng mấy lần.
Mấy người ngồi ở bên kia, ngoại trừ Thượng Quan Ngưng, đều không nhịn được nhẹ nhàng bật cười, bạn học Đại Nhất cười rất sinh động, bạn học Đại Nhị cười thật tùy ý, Đại Nhị ngược lại theo thói quen ẩn nhẫn, chẳng qua là khóe miệng khẽ nhếch lên, cũng không có cười ra tiếng. Đại Tứ cũng cười, rất đồng tình với nhóc con nhà mình. Người bạn nhỏ này, quá không biết lượng sức mình, hành hạ bạn tốt của mình như thế! Hiển nhiên cũng quên mất bản thân mình, lúc anh em gặp rủi ro toàn muốn bỏ thêm đá xuống giếng.
Thượng Quan Ngưng chẳng qua chỉ khép hờ mắt, tựa như những ồn ào xung quanh cũng không ảnh hưởng gì tới việc anh nghỉ ngơi, chỉ là không ai biết, tâm tư của anh yên tĩnh giống như là đang xem diễn kịch, tâm trạng rất tốt. Dùng lời của Tiểu Bảo mà nói là so với lượm tiền còn hứng thú hơn. Mà có thể khiến cho anh khoái trá, vui vẻ như vậy dĩ nhiên chỉ có Tiêu cô nương đang bị người ta trêu chọc đến mức giơ tay múa chân bên kia.
"Ai....này này, mẹ Bảo, cậu muốn làm ình điếc thật phải không, có cần phải lớn tiếng như thế sao?"Cố Ngộ Bắc vừa xoa xoa lỗ tai, vừa buồn bã nói.
Tiêu Hòa Nhã nhìn cô nàng chằm chằm, ánh mắt kia so với Cố Ngộ Bắc không biết muốn buồn bã gấp bao nhiêu lần, "Trách mình sao? Mình dùng âm lượng bình thường nói hai lần, ai biết được là đầu óc cậu không tốt lại còn khiến cho lỗ tai không tốt theo, cho nên, không nghe thấy? Mình tự nhiên muốn hô thật lớn đấy!"
"Nhóc con, anh cho em biết, Hiệu trưởng nhà em cũng có thể kể chuyện này cho em nghe, toàn bộ quá trình anh ta đều thấy hết mà!" Đại Tứ ngồi ở bên kia rất là hảo tâm cung cấp tin tức cho Tiêu Hòa Nhã, dĩ nhiên là giọng nói rất nhỏ rất nhẹ nói cho cô biết, bằng không Lão đại sẽ ngược anh chết mất!
Tiêu Hòa Nhã quay đầu lại, ánh mắt lập tức bắn tới Thượng Quan Ngưng đang ngủ an ổn trước mặt mình, Hiệu trưởng, đúng là một tên gia hỏa không có nhân tính, nhìn mình bị người ta khi dễ ngay đến cả một ngon tay cũng không muốn giúp, còn có thể ngủ được như vậy, thật là rất rất rất.......Không có lương tâm! Đôi mắt ai oán híp lại, giống như cây phi đao mất mạng bắn về phía cái ót của người kia.
Nhìn lực chú ý của Tiêu Hòa Nhã bị xoay chuyển, Cố Ngộ Bắc im lặng lắc đầu một cái, ai, nhóc con này, không biết đầu được cấu tạo như thế nào! Sao có thể đáng yêu được như thế chứ!
Ánh mắt như vậy thật sự là quá mãnh liệt, cho dù Thượng Quan Ngưng có mạnh mẽ như thế nào cũng không thể xem nhẹ, mở mắt liếc đồng hồ trên cổ tay một cái, không tồi, lập tức sẽ về đến nhà. Vì vậy, không cần để ý tới ánh mắt ai oán của ai đó nữa, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
"Tứ sư huynh, Hiệu trưởng không nói cho em biết!" Âm thanh kéo dài, Tiêu Hòa Nhã mở to mắt, đáng thương nhìn Đại Tứ.
Đại Tứ sửng sốt, không chịu nổi lắc đầu một cái, lúc này mới lên tiếng nói: "Anh cũng không biết rõ lắm, dù sao thì tên Vương Nhân kia cũng bị hai người bạn của em hành hạ, sau cùng hình như bị kéo đi làm ** người mẫu, nghe nói bị chụp rất nhiều hình, về phần người phụ nữ kia, đột nhiên phát hiện người đàn ông của mình và người phụ nữ khác đóng vai nam nữ chính trong một đoạn phim XXX, không chịu nổi đả kích nên tinh thần có chút thất thường!"
"A...." Tiêu Hòa Nhã trợn to hai mắt, vẻ mặt không thể tin, sau đó hung hăng nhìn chằm chằm bọn họ, trách cứ nói: "Các người....Tại sao các người có thể làm ra loại chuyện như thế được? Thế nhưng lại để bọn họ làm ra loại chuyện như vậy? Các người thật là...."
"Khoan đã!" Đại Tứ giơ tay lên cắt đứt lời Tiêu Hòa Nhã, "Xin hãy biết rõ mình đang chỉ trích ai!" Đại Tứ vô cùng nghiêm túc nói, bọn họ coi như muốn làm gì thì làm, cũng không thể nào là người chủ đạo chuyện này, bọn họ muốn xử phạt một người cần phải dùng tới thủ đoạn như vậy sao? "Chuyện **người mẫu là ý tưởng của hai người bạn của em nghĩ ra, dĩ nhiên chụp hình cũng là các cô ấy, về phần cái đó....những tấm hình gì đó, đều là hình cô ta cùng chồng mình làm...., Đại Nhất ở trên web tìm ra mà thôi, cái này chẳng qua là cho cô ta một bài học, đó chính là cho dù sự nghiệp của mình có thuận buồm xuôi gió đến cỡ nào, cũng không được bỏ quên chức trách làm vợ của mình, nếu không nội bộ xảy ra mâu thuẫn, lúc đó cũng không thể trách người khác được! Thay vì vắt hết óc muốn thăng quan phát tài không bằng quan tâm chú ý đến người đàn ông của mình nhiều hơn một chút!"
Được rồi, chuyện này không trách bọn họ được, nhưng mà.... ....Phụ nữ cũng làm cùng nhau, Tiêu Hòa Nhã lạnh đến buồn nôn, trên thế giới này, thật đúng là không có gì là không thể.
"Thật ra thì phụ nữ không cần mạnh mẽ như vậy, nếu không đàn ông sẽ không chịu nổi, khẳng định có cõng cậu đi tìm Tiểu Tam tiểu Tứ còn không bằng an tâm ngồi nhà làm tiểu thư, nếu không sẽ trở thành độc nhất vô nhị, trở thành Tiểu Tam Tiểu Tứ của người khác! Cố Ngộ Bắc vô cùng bi thương nói.
"Mình nhổ vào!" Ôn Tiểu Noãn thưởng cho cô nàng một cái tát, "Đường đường là con gái của thư ký trưởng, cậu thật đúng là có chí khí nha, làm Tiểu Tam Tiểu Tứ của người khác?"
"Ha ha...." Cố NGộ Bắc cười khan, "Mình chỉ nói chơi thôi, mình làm sao có thể làm Tiểu Tam Tiểu Tứ của người khác được chứ, Lão đại mình còn không muốn làm đây!" Lão đại? Nhớ tới người nào đó, thân thể liền không nhịn được run lên, Tống Duật Minh, cô rốt cuộc đã trêu chọc hắn ta chỗ nào chứ? Trời đất chứng giám, cô coi như không phải là một người dân lương thiện cũng không thể nào chạy đến thủ đô gậy họa được!Tại sao phải ngàn dặm xa xôi đuổi tới Hoa thị tìm cô tính sổ chứ!
"Mình thật ra chỉ muốn làm con sâu gạo!" Tiêu Hòa Nhã cũng rất nghiêm túc, nhỏ giọng nói, "Có người có thể ình rất nhiều tiền, mình xài bao nhiêu cũng không hết, mình liền A Di Đà Phật!"
Nhìn hai tay cô tạo thành hình chưa thập rất giống một tiêu ni cô thành kính, mọi người cùng ăn ý liếc cô một cái, cậu nha, chính là sống trong phúc mà không biết hưởng, cả Hoa thị ai dám so sánh có tiền hơn nhà họ Hạ chứ! Thậm chí cô có tiêu cả đời cũng không hết.
Tiêu Hòa Nhã bị bọn họ nhìn khinh bỉ thì không giải thích được,chẳng lẽ cô lại nói sai rồi sao? Men theo tầm mắt của mọi người nhìn thấy Thượng Quan Ngưng, sắc mặt Tiêu Hòa Nha càng thêm thay đổi, ma đâu! Hiệu trưởng còn chưa có hào phóng như lão ba của cô đâu! Dầu gì, mỗi tháng ba cô còn cho cô mấy đồng tiêu vặt đấy.
Về đến nhà, Tiêu Hòa Nhã đi dạo lầu trên lầu dưới hơn nửa ngày, lại không tìm được việc gì làm, trong lòng cảm giác giống như ít đi cái gì, sau đó liếc đến đại sảnh phòng khách, bên đó treo một bức hình lớn, là ảnh của cô và Bảo! Chẳng biết từ lúc nào, Thượng Quan Ngưng đã cho người phóng lớn treo ở phòng khách này! Cô rất thích tấm hình này, là anh hai giúp bọn họ chụp, lúc đó hai người đang cười rất hoan hỉ.
"Lúc ấy đang làm gì?" Thượng Quan Ngưng đứng sau lưng cô, nhàn nhạt hỏi.
"Chờ ba phát tiền tiêu vặt!" Tiêu Hòa Nhã cười, nụ cười đó tràn ngập ánh sáng lung linh.
Mặt Thượng Quan Ngưng tối sầm, tấm hình hai người họ rõ ràng chính là bộ dạng siêu phàm thoát tục, lạ vì chút tiền tiêu vặt tầm thường đến tột đỉnh mà cười thuần khiết được như vậy.
"Em rất thích tiền?" Thượng Quan Ngưng liếc nhìn cô, suy nghĩ hỏi.
Tiêu Hòa Nhã gật đầu, không che giấu chút nào: "Thích! Rất thích, rất thích!" Khóe miệng vui vẻ ngập tràn, tưởng tượng cả bầu trời tiền rơi xuống, cặp mắt cũng hóa thành hình đồng tiền. Cho dù có bị chủ tịch Mao chôn trong đó cũng là một loại hạnh phúc, không phải sao?
"Vì tiền cái gì cũng có thể làm?" Khóe miệng Thượng Quan Ngưng giật giật, liều mạng hỏi lại lần nữa.
"Ách...." Tiêu Hòa Nhã chần chờ một lúc, lá gan của cô vẫn tương đối nhỏ, còn tương đối thương tiếc tính mạng mình, không sợ hãi là chuyện không thể nào: "Chỉ cần không nguy hiểm gì đến tính mạng vẫn có thể xem xét!"
Thượng Quan Ngưng gật đầu, sau đó mặt không cảm xúc xoay người lên lầu, anh bây giờ đã hiểu rõ vì sao Tiểu Bảo lại thích tiền như vậy, có một người mẹ yêu tiền như mạng không thích mới là lạ!
"Đừng mà! Hiệu trưởng!" Tiêu Hòa Nhã vội vàng đuổi theo, hai tay gắt gao kéo vạt áo anh, "Hiệu trưởng, hiệu trưởng, buổi tối chúng ta đến Thanh Hòa viên đi, được không?"
Tại sao lại muốn đi Thanh Hòa viên?" Thượng Quan Ngưng dừng lại, quay đầu nhìn cô từ trên cao xuống.
"Tiểu Bảo ở đó mà!" Tiêu Hòa Nhã đáng thương nói.
"Có thể bảo Đại Nhị đi đón về!" Thượng Quan Ngưng lạnh nhạt nói, cảm thấy không có vấn đề gì lớn cả.
"Đừng, chúng ta tự mình đi, nhân tiện ở qua đó một đêm có được không?" Tiêu Hòa Nhã tiếp tục hỏi, đôi mắt to phiếm hơi nước, khiến cho người ta muốn thương yêu
/174
|