☆Chương 27: Tiểu tử, ngươi thật dũng cảm!
Editor: June_duahau
Dường như những ngày vui vẻ náo nhiệt cứ thế qua đi, giữa Thượng Quan Ngưng và Tiêu Hòa Nhã cũng tạo thành một loại quan hệ vừa là thầy vừa là bạn, học viện Nam Cực vốn là một trong những học viện đứng đầu bậc nhất Trung Quốc, bất luận là năng lực của giáo viên hay chất lượng học sinh đều là tốt nhất, dĩ nhiên có một số ít ngoài ý muốn, Tiêu Hòa Nhã chính là một trong những thí dụ ngoài ý muốn như vậy.
“Tiêu Hòa Nhã, có phải tôi nhìn lầm rồi không? Em mập lên?”. Thượng Quan Ngưng nghiêng đầu hết sức khó tin hỏi, kỳ thi giữa kỳ tới gần, mọi người bù đầu bù cổ ôn thi, quần áo đều rộng ra, thế nhưng cô nhóc này càng lớn càng mập?
Tiêu Hòa Nhã bị tổn thương, mập?. Cô nghĩ, ngoại trừ phụ nữ sống ở triều đại nhà Đường thích nghe cái chữ này, bất kỳ người nào khác cũng không muốn đeo cái chữ này trên đầu mình, “Này..này…này…Mắt thầy có phải có vấn đề không? Em đường đường là một thục nữ dịu dàng, vậy mà thầy lại nói em mập?”.
“Nhưng so với lúc mới tựu trường nhìn em rõ ràng mập hơn một vòng!” Thượng Quan Ngưng rất thành thực nói. Ừm, mập thì mập, tôi lại không có ghét bỏ em.
Sắc mặt Tiêu Hòa Nhã vẫn không tốt hơn, vô cùng kiên định cho là ánh mắt người này có vấn đề, hai ngày nay cô còn giống như ngã bệnh, làm sao có thể mập lên được.
“Tốt lắm, Hiệu trưởng đại nhân, vì tình hữu nghị giữa chúng ta, em không muốn nhiều lời với thầy, sáng mai gặp!”. Tiêu Hòa Nhã nói xong, cũng không đợi Thượng Quan Ngưng đáp lời, trực tiếp đeo túi sách lên đi về.
Thượng Quan Ngưng nhìn bóng lưng cô, không nhịn được lắc đầu một cái.
“Lão đại, anh có ngu không vậy, cô bé kia thích người khác nói mình mập sao? Chẳng trách đến bây giờ còn không theo đuổi được đến tay mình, đần chết!”. Bạn học Đại Nhất không nhịn được nhìn về phía Thượng Quan Ngưng vô cùng khinh bỉ nói.
“Đúng vậy.” Trong lòng Hai, Ba, Bốn đều lên tiếng nhất trí, chỉ là không ngu ngốc giống như Đại Nhất cái gì cũng không cố kỵ mà nói ra miệng.
Cho nên bị một cước đạp bay ra ngoài chỉ có người đặc biệt thành thật như bạn học Đại Nhất mà không phải bọn họ.
“Lão đại, anh cậy mạnh hiếp yếu, coi chừng miệng người!”. Bạn học Đại Nhất nằm trên mặt đất che cái mông bị thương của mình, khóc nức nở lên án.
Thượng Quan Ngưng nhíu mày, đôi môi mỏng nhếch lên đường cong tà mị: “Thì như thế nào? Cậu còn dám làm phản sao?”.
Bạn học Đại Nhất giận mà không giám nói gì, trợn mắt nhìn đồng bọn bên cạnh thiếu chút nín cười đến phát điên rồi, choáng nha, đồ không có nghĩa khí.
“A di đà phật!”. Ba người vô cùng ăn ý, hai tay tạo thành hình chữ thập, rất thành kính nói: “Phật viết: Tử đạo trưởng bất tử lão nạp*, thiện tai thiện tai!” .
(Tử đạo trưởng bất tử lão nạp*: Đạo trưởng chết lão nạp không chết, mình vẫn chưa giải thích được nghĩa của câu này….>.<)
Lời vừa nói ra, bạn học Đại Nhất hộc máu mà chết, Thượng Quan Ngưng bật cười không ngừng, trong lòng tự cảm thán, lúc đầu làm sao lại chọn bốn kẻ dở hơi này đi theo bên cạnh mình.
Mới ra tới cổng trường, Tiêu Hòa Nhã gặp phải hai đồng đảng của mình: Ôn Tiểu Noãn và Cố Ngộ Bắc.
“Tại sao các cậu còn chưa về nhà?” Tiêu Hòa Nhã thấy kỳ quái hỏi. Lại nói Ôn Tiểu Noãn và Cố Ngộ Bắc là hàng xóm, Ôn Tiểu Noãn là thiên kim thị trưởng Hoa Thị, Cố Ngộ Bắc lại là con gái của bí thư trưởng thị ủy, chẳng qua là hai người này từ trước tới nay đều khinh thường việc dùng thân phận của mình để chèn ép người khác, trái lại trong trường học không có mấy bạn học biết điều này.
“Đương nhiên là vì chờ cậu!” Cố Ngộ Bắc đưa tay trực tiếp khoác lên vai Tiêu Hòa Nhã, “Hôm nay là sinh nhật Tiểu Noãn mười tám tuổi, cùng đi chơi đi!”
“Sinh nhật?” Tiêu Hòa Nhã không hiểu: “Không phải ngày mai mới tới sao?”
“Ngày mai Bác Ôn sẽ tổ chức sinh nhật tại nhà, chúng ta làm sao có thời gian chơi!” Cố Ngộ Bắc cười rất vui vẻ: “Sinh nhật mười tám tuổi, chúng ta tới xem vương quốc trong lòng đất đi!”
“Sao?” Tiêu Hòa Nhã không hiểu .
“Vương quốc dưới lòng đất - vương triều Liệt Diễm!” Cố Ngộ Bắc càng nói càng hưng phấn: “Nghe nói ở đó có sàn nhảy, KTV, còn có sòng bạc. Đây chính là khu vui chơi giải trí bậc nhất của Hoa thị!”.
(KTV*: phòng hát karaoke).
“Cậu đã từng tới rồi sao?” Tiêu Hòa Nhã và Ôn Tiểu Noãn trăm miệng một lời hỏi.
“Chưa từng tới mới muốn đi chứ!” Cố Ngộ Bắc hớn hở nói .
“Nhưng người chưa thành niên có thể không được vào!” Tiểu Noãn lớn nhất, cũng phải đợi đến ngày đủ mười tám tuổi, hai người bọn họ đều mười bảy tuổi.
“Kiểu ăn mặc này dĩ nhiên là không cho vào, đi, mình đưa các cậu đi hóa trang một chút!”. Vì để vào được cái vương quốc dưới lòng đất đó, Cố Ngộ Bắc xem như bằng bất cứ giá nào, trực tiếp mỗi tay một người kéo đi.
Vương triều Liệt Diễm dưới lòng đất được chia làm ba tầng, tầng một là KTV, tầng hai là sàn nhảy, tầng ba là sòng bạc.
Ba người thành công tiến vào, vừa nhìn thấy tình cảnh này không khỏi kinh hãi run rẩy từng hồi, thì ra đây chính là cuộc sống về đêm của các đại gia, có cần phải xa hoa thối nát như vậy không?. Cái gì gọi là xa hoa đồi trụy, cái gì gọi là ăn chơi trác tang, ba người coi như đã nhìn rõ.
Tiêu Hòa Nhã sờ sờ chóp mũi, chỗ này hình như có chút quen thuộc, ánh mắt chợt lóe, sắc mặt Tiêu Hòa Nhã bỗng trở nên tái nhợt, mẹ nó, thế nào lại quên mất chuyện kia?.
“Tiểu Nhã, chúng ta đi nhảy đi!” Không để ý tới sắc mặt thay đổi của Tiêu Hòa Nhã, Ôn Tiểu Noãn đề nghị.
“Được.” Cố Ngộ Bắc giơ tay đồng ý, sau đó trực tiếp lôi kéoTiêu Hòa Nhã cùng nhau đi về phía vũ đài.
Lúc trước, Cố Ngộ Bắc lôi kéo cô cùng đi hóa trang, mặc dù vẫn tỏa sáng rạng rỡ, nhưng không còn mang đậm dáng vẻ học sinh nữa, diện mạo ba người lại vốn ưa nhìn, ăn mặc tỉ mỉ như vậy đi ngang qua, tự nhiên sức quyến rũ hấp dẫn tăng lên cao. Mặc dù các cô chưa từng tới nơi này, nhưng không có nghĩa là các cô không biết nhảy. Ba người động tác nhất tề, chỉ chốc lát sau trở thành tiêu điểm lôi kéo cả vũ trường.
Thời điểm Thượng Quan Ngưng mang theo Một, Hai, Ba, Bốn tiến vào, nhìn thấy cảnh tượng như vậy không khỏi sửng sốt. Nhưng mà cũng không quá để ý trong lòng. Tìm một chỗ ánh sáng tốt ngồi xuống.
Nhưng Một, Hai, Ba, Bốn lại không bình tĩnh được như Lão đại nhà mình, từng con mắt nóng rực nhìn chằm chằm người đẹp trên vũ đài lớn đối diện, ….
“Người đẹp ở giữa kia nhìn hơi quen mắt!” Đại Tứ quan sát nửa ngày, rất hàm súc nói.
“Tôi cũng cảm thấy như vậy!” Đại Tam một tay sờ cằm, rất kín đáo nói.
“Cả ba người nhìn đều quen mắt!” Đại Nhị cũng vô cùng tán thành.
Xem bọn họ bình tĩnh như thế, nhưng Đại Nhất lại không bình tĩnh nổi, rất là khinh bỉ, liếc bọn họ một cái không nhịn được mở miệng: “Các ngươi mắt mù sao, cái gì gọi là nhìn hơi quen mắt, kia rõ ràng chính là chị dâu tương lai nhà chúng ta!”.
Lời này vừa nói ra, Thượng Quan Ngưng vốn đang yên ổn ngồi uống rượu ở bên kia đột nhiên đứng dậy, híp mắt nhìn về phía anh đèn mập mờ trên vũ đài. Lại nhìn tới khuôn mặt còn non nớt của người kia. Sắc mặt rất khó coi, đáng chết, lại dám tới những nơi như thế này?.
Đại Nhất cũng hơi sợ hãi, ba người kia rất là sùng bái nhìn về phía Đại Nhất, tiểu tử, ngươi thật dũng cảm!
P/s: Còn chương nữa, tối post tiếp nhen!
Editor: June_duahau
Dường như những ngày vui vẻ náo nhiệt cứ thế qua đi, giữa Thượng Quan Ngưng và Tiêu Hòa Nhã cũng tạo thành một loại quan hệ vừa là thầy vừa là bạn, học viện Nam Cực vốn là một trong những học viện đứng đầu bậc nhất Trung Quốc, bất luận là năng lực của giáo viên hay chất lượng học sinh đều là tốt nhất, dĩ nhiên có một số ít ngoài ý muốn, Tiêu Hòa Nhã chính là một trong những thí dụ ngoài ý muốn như vậy.
“Tiêu Hòa Nhã, có phải tôi nhìn lầm rồi không? Em mập lên?”. Thượng Quan Ngưng nghiêng đầu hết sức khó tin hỏi, kỳ thi giữa kỳ tới gần, mọi người bù đầu bù cổ ôn thi, quần áo đều rộng ra, thế nhưng cô nhóc này càng lớn càng mập?
Tiêu Hòa Nhã bị tổn thương, mập?. Cô nghĩ, ngoại trừ phụ nữ sống ở triều đại nhà Đường thích nghe cái chữ này, bất kỳ người nào khác cũng không muốn đeo cái chữ này trên đầu mình, “Này..này…này…Mắt thầy có phải có vấn đề không? Em đường đường là một thục nữ dịu dàng, vậy mà thầy lại nói em mập?”.
“Nhưng so với lúc mới tựu trường nhìn em rõ ràng mập hơn một vòng!” Thượng Quan Ngưng rất thành thực nói. Ừm, mập thì mập, tôi lại không có ghét bỏ em.
Sắc mặt Tiêu Hòa Nhã vẫn không tốt hơn, vô cùng kiên định cho là ánh mắt người này có vấn đề, hai ngày nay cô còn giống như ngã bệnh, làm sao có thể mập lên được.
“Tốt lắm, Hiệu trưởng đại nhân, vì tình hữu nghị giữa chúng ta, em không muốn nhiều lời với thầy, sáng mai gặp!”. Tiêu Hòa Nhã nói xong, cũng không đợi Thượng Quan Ngưng đáp lời, trực tiếp đeo túi sách lên đi về.
Thượng Quan Ngưng nhìn bóng lưng cô, không nhịn được lắc đầu một cái.
“Lão đại, anh có ngu không vậy, cô bé kia thích người khác nói mình mập sao? Chẳng trách đến bây giờ còn không theo đuổi được đến tay mình, đần chết!”. Bạn học Đại Nhất không nhịn được nhìn về phía Thượng Quan Ngưng vô cùng khinh bỉ nói.
“Đúng vậy.” Trong lòng Hai, Ba, Bốn đều lên tiếng nhất trí, chỉ là không ngu ngốc giống như Đại Nhất cái gì cũng không cố kỵ mà nói ra miệng.
Cho nên bị một cước đạp bay ra ngoài chỉ có người đặc biệt thành thật như bạn học Đại Nhất mà không phải bọn họ.
“Lão đại, anh cậy mạnh hiếp yếu, coi chừng miệng người!”. Bạn học Đại Nhất nằm trên mặt đất che cái mông bị thương của mình, khóc nức nở lên án.
Thượng Quan Ngưng nhíu mày, đôi môi mỏng nhếch lên đường cong tà mị: “Thì như thế nào? Cậu còn dám làm phản sao?”.
Bạn học Đại Nhất giận mà không giám nói gì, trợn mắt nhìn đồng bọn bên cạnh thiếu chút nín cười đến phát điên rồi, choáng nha, đồ không có nghĩa khí.
“A di đà phật!”. Ba người vô cùng ăn ý, hai tay tạo thành hình chữ thập, rất thành kính nói: “Phật viết: Tử đạo trưởng bất tử lão nạp*, thiện tai thiện tai!” .
(Tử đạo trưởng bất tử lão nạp*: Đạo trưởng chết lão nạp không chết, mình vẫn chưa giải thích được nghĩa của câu này….>.<)
Lời vừa nói ra, bạn học Đại Nhất hộc máu mà chết, Thượng Quan Ngưng bật cười không ngừng, trong lòng tự cảm thán, lúc đầu làm sao lại chọn bốn kẻ dở hơi này đi theo bên cạnh mình.
Mới ra tới cổng trường, Tiêu Hòa Nhã gặp phải hai đồng đảng của mình: Ôn Tiểu Noãn và Cố Ngộ Bắc.
“Tại sao các cậu còn chưa về nhà?” Tiêu Hòa Nhã thấy kỳ quái hỏi. Lại nói Ôn Tiểu Noãn và Cố Ngộ Bắc là hàng xóm, Ôn Tiểu Noãn là thiên kim thị trưởng Hoa Thị, Cố Ngộ Bắc lại là con gái của bí thư trưởng thị ủy, chẳng qua là hai người này từ trước tới nay đều khinh thường việc dùng thân phận của mình để chèn ép người khác, trái lại trong trường học không có mấy bạn học biết điều này.
“Đương nhiên là vì chờ cậu!” Cố Ngộ Bắc đưa tay trực tiếp khoác lên vai Tiêu Hòa Nhã, “Hôm nay là sinh nhật Tiểu Noãn mười tám tuổi, cùng đi chơi đi!”
“Sinh nhật?” Tiêu Hòa Nhã không hiểu: “Không phải ngày mai mới tới sao?”
“Ngày mai Bác Ôn sẽ tổ chức sinh nhật tại nhà, chúng ta làm sao có thời gian chơi!” Cố Ngộ Bắc cười rất vui vẻ: “Sinh nhật mười tám tuổi, chúng ta tới xem vương quốc trong lòng đất đi!”
“Sao?” Tiêu Hòa Nhã không hiểu .
“Vương quốc dưới lòng đất - vương triều Liệt Diễm!” Cố Ngộ Bắc càng nói càng hưng phấn: “Nghe nói ở đó có sàn nhảy, KTV, còn có sòng bạc. Đây chính là khu vui chơi giải trí bậc nhất của Hoa thị!”.
(KTV*: phòng hát karaoke).
“Cậu đã từng tới rồi sao?” Tiêu Hòa Nhã và Ôn Tiểu Noãn trăm miệng một lời hỏi.
“Chưa từng tới mới muốn đi chứ!” Cố Ngộ Bắc hớn hở nói .
“Nhưng người chưa thành niên có thể không được vào!” Tiểu Noãn lớn nhất, cũng phải đợi đến ngày đủ mười tám tuổi, hai người bọn họ đều mười bảy tuổi.
“Kiểu ăn mặc này dĩ nhiên là không cho vào, đi, mình đưa các cậu đi hóa trang một chút!”. Vì để vào được cái vương quốc dưới lòng đất đó, Cố Ngộ Bắc xem như bằng bất cứ giá nào, trực tiếp mỗi tay một người kéo đi.
Vương triều Liệt Diễm dưới lòng đất được chia làm ba tầng, tầng một là KTV, tầng hai là sàn nhảy, tầng ba là sòng bạc.
Ba người thành công tiến vào, vừa nhìn thấy tình cảnh này không khỏi kinh hãi run rẩy từng hồi, thì ra đây chính là cuộc sống về đêm của các đại gia, có cần phải xa hoa thối nát như vậy không?. Cái gì gọi là xa hoa đồi trụy, cái gì gọi là ăn chơi trác tang, ba người coi như đã nhìn rõ.
Tiêu Hòa Nhã sờ sờ chóp mũi, chỗ này hình như có chút quen thuộc, ánh mắt chợt lóe, sắc mặt Tiêu Hòa Nhã bỗng trở nên tái nhợt, mẹ nó, thế nào lại quên mất chuyện kia?.
“Tiểu Nhã, chúng ta đi nhảy đi!” Không để ý tới sắc mặt thay đổi của Tiêu Hòa Nhã, Ôn Tiểu Noãn đề nghị.
“Được.” Cố Ngộ Bắc giơ tay đồng ý, sau đó trực tiếp lôi kéoTiêu Hòa Nhã cùng nhau đi về phía vũ đài.
Lúc trước, Cố Ngộ Bắc lôi kéo cô cùng đi hóa trang, mặc dù vẫn tỏa sáng rạng rỡ, nhưng không còn mang đậm dáng vẻ học sinh nữa, diện mạo ba người lại vốn ưa nhìn, ăn mặc tỉ mỉ như vậy đi ngang qua, tự nhiên sức quyến rũ hấp dẫn tăng lên cao. Mặc dù các cô chưa từng tới nơi này, nhưng không có nghĩa là các cô không biết nhảy. Ba người động tác nhất tề, chỉ chốc lát sau trở thành tiêu điểm lôi kéo cả vũ trường.
Thời điểm Thượng Quan Ngưng mang theo Một, Hai, Ba, Bốn tiến vào, nhìn thấy cảnh tượng như vậy không khỏi sửng sốt. Nhưng mà cũng không quá để ý trong lòng. Tìm một chỗ ánh sáng tốt ngồi xuống.
Nhưng Một, Hai, Ba, Bốn lại không bình tĩnh được như Lão đại nhà mình, từng con mắt nóng rực nhìn chằm chằm người đẹp trên vũ đài lớn đối diện, ….
“Người đẹp ở giữa kia nhìn hơi quen mắt!” Đại Tứ quan sát nửa ngày, rất hàm súc nói.
“Tôi cũng cảm thấy như vậy!” Đại Tam một tay sờ cằm, rất kín đáo nói.
“Cả ba người nhìn đều quen mắt!” Đại Nhị cũng vô cùng tán thành.
Xem bọn họ bình tĩnh như thế, nhưng Đại Nhất lại không bình tĩnh nổi, rất là khinh bỉ, liếc bọn họ một cái không nhịn được mở miệng: “Các ngươi mắt mù sao, cái gì gọi là nhìn hơi quen mắt, kia rõ ràng chính là chị dâu tương lai nhà chúng ta!”.
Lời này vừa nói ra, Thượng Quan Ngưng vốn đang yên ổn ngồi uống rượu ở bên kia đột nhiên đứng dậy, híp mắt nhìn về phía anh đèn mập mờ trên vũ đài. Lại nhìn tới khuôn mặt còn non nớt của người kia. Sắc mặt rất khó coi, đáng chết, lại dám tới những nơi như thế này?.
Đại Nhất cũng hơi sợ hãi, ba người kia rất là sùng bái nhìn về phía Đại Nhất, tiểu tử, ngươi thật dũng cảm!
P/s: Còn chương nữa, tối post tiếp nhen!
/174
|