Chương 22: Đôi mắt to câu hồn này là điều làm anh ghét nhất
Phải chạy trốn, chạy trốn từng bước một, chạy trốn trong hoảng loạn, phải chạy trốn khỏi cái nơi đáng sợ này, phải chạy trốn khỏi người cái người đàn ông kia.
Hoắc Bắc Cảng, thật sự là một người đàn ông nhẫn tâm, nhẫn tâm đến nỗi vốn đã làm cho Mộ Sơ Tình thương tâm đến cùng cực, lại đâm vào vết thương của cô thêm một lần nữa.
Không có tư cách để nhắc đến cô ấy, cũng đúng, anh đã sớm cho rằng chính cô là người cho anh uống thuốc, khiến anh và Hứa Hạ Đồng không thể ở bên nhau, kể từ lúc đó, Hoắc Bắc Cảng đã không còn thích cô nữa rồi.
Cũng có thể là, từ trước đến nay, Hoắc Bắc Cảng chưa từng thích cô.
Người mà anh thích là Hứa Hạ Đồng, chỉ có một mình Hứa Hạ Đồng, còn nữa, Hoắc Bắc Cảng rất ghét kẻ bám đuôi như cô, từ bé đến lớn đều ghét.
…
Phòng khách to như vậy, lúc này đã không còn hình bóng của Mộ Sơ Tình, nhưng trong không khí hình như vẫn còn bao phủ mùi hương trên cơ thể cô.
Mùi hương gì ư? Trên người cô luôn luôn có hương chanh tươi mát, một loại hương vị nhàn nhạt nhưng hình như lại rất thu hút, rất dễ khiến người ta cảm thấy ý loạn tình mê.
Hoắc Bắc Cảng cười lạnh một tiếng, lưng dựa vào sô pha, vẻ mặt vừa mệt mỏi vừa lười biếng.
Ánh đèn tối, lờ mờ chiếu lên khuôn mặt của Hoắc Bắc Cảng, khiến anh nhận ra, chỉ còn lại một mình anh, ngập ngừng một chút, tràn đầy mỉa mai.
Hoắc Bắc Cảng, mày còn muốn hồ đồ đến lúc nào nữa?
Người phụ nữ kia có lòng dạ thế nào, mày không phải là không biết.
Mày biết rất rõ…
Cô ta là một người lòng dạ hiểm độc, không, người phụ nữ đó không có trái tim, thứ mà cô ta nghĩ đến chỉ có bản thân cô ta, một người phụ nữ ích kỷ.
Người phụ nữ đó, từ bỏ mày một cách độc ác, người phụ nữ đó độc ác bỏ lại mày, một mình đơn độc chạy trốn, người phụ nữ như vậy khiến mày đến nỗi phải nổi điên lên như vậy sao?
Đến nỗi mày để tâm tới cô ta như vậy sao?
Hoắc Bắc Cảng đời này sẽ không quên sự việc năm đó, Mộ Sơ Tình sau khi dùng đôi mắt to tròn, điềm đạm đáng yêu nhìn anh một cái, sau đó liền chạy trốn, chạy nhanh đi mà không có ý định cứu anh, cũng không có ý định tìm người khác cứu anh, vì chạy thoát thân mà cô ta đã chạy thẳng, chạy để thoát thân.
Thứ anh ghét nhất chính là đôi mắt to tròn câu dẫn của cô, chính đôi mắt này sau đó đã cho anh hi vọng, rồi đem đến cho anh sự hủy diệt.
…
Cuối cùng, Hoắc Bắc Cảng bị bầu không khí trong căn nhà này đè nén. Anh lên lầu, sau đó thay một bộ vest rồi chuẩn bị ra ngoài.
Thời gian không còn sớm, nhưng đó cũng là lúc cuộc sống ban đêm bắt đầu.
Anh gọi điện cho Tiểu Tam Nhi, nói muốn ra ngoài tìm hắn.
Tiểu Tam Nhi tên là Kỳ Nhất, Cố Kỳ Nhất, mở một sòng bạc, một sòng bạc lớn nhất thủ đô.
Sòng bạc của Tiểu Tam Nhi có quy tắc, chỉ có những vị khách cao quý có thẻ vàng vip của bọn họ mới được vào, sòng bạc là một thành phố không ngủ, bên ngoài được mạ hoàn toàn bằng vàng, nguy nga lộng lẫy.
Từ tầng 1 đến tầng 3 đều là các phòng đánh bạc. Trang hoàng trong sòng bạc đều theo kiểu của khách sạn và kiểu văn phòng nước ngoài. Có 276 phòng khách xa xỉ, bên trong các phòng khách đều có các dụng cụ đánh bạc không giống nhau, ngoài ra còn có 24 phòng cao cấp và 8 phòng biệt thự tư nhân, diện tích của phòng tổng thống lớn nhất là 500 mét vuông.
Nhưng cái phòng tổng thống lớn nhất đó sẽ không bao giờ trống phòng, mỗi ngày đều giữ lại để cho mấy người anh em bọn họ chơi bời, nói chuyện, uống rượu, đánh bạc.
Tòa nhà không cao, chỉ có 10 tầng, còn lại là khách sạn và trung tâm mua sắm, 3 tầng trên cùng là trung tâm mua sắm, là trung tâm mua sắm lớn nhất của bọn họ ở thành phố này, các vật phẩm xa xỉ đều có rất đầy đủ ở trong này.
Nhưng mà số lượng người tới mua hàng mỗi ngày đều rất giới hạn.
Bên ngoài phòng còn có một con suối lớn, có thể ngồi thuyền lên con suối này thăm quan khắp sòng bạc.
Sòng bạc này có tên là Hoàng Thành.
Hoắc Bắc Cảng, thật sự là một người đàn ông nhẫn tâm, nhẫn tâm đến nỗi vốn đã làm cho Mộ Sơ Tình thương tâm đến cùng cực, lại đâm vào vết thương của cô thêm một lần nữa.
Không có tư cách để nhắc đến cô ấy, cũng đúng, anh đã sớm cho rằng chính cô là người cho anh uống thuốc, khiến anh và Hứa Hạ Đồng không thể ở bên nhau, kể từ lúc đó, Hoắc Bắc Cảng đã không còn thích cô nữa rồi.
Cũng có thể là, từ trước đến nay, Hoắc Bắc Cảng chưa từng thích cô.
Người mà anh thích là Hứa Hạ Đồng, chỉ có một mình Hứa Hạ Đồng, còn nữa, Hoắc Bắc Cảng rất ghét kẻ bám đuôi như cô, từ bé đến lớn đều ghét.
…
Phòng khách to như vậy, lúc này đã không còn hình bóng của Mộ Sơ Tình, nhưng trong không khí hình như vẫn còn bao phủ mùi hương trên cơ thể cô.
Mùi hương gì ư? Trên người cô luôn luôn có hương chanh tươi mát, một loại hương vị nhàn nhạt nhưng hình như lại rất thu hút, rất dễ khiến người ta cảm thấy ý loạn tình mê.
Hoắc Bắc Cảng cười lạnh một tiếng, lưng dựa vào sô pha, vẻ mặt vừa mệt mỏi vừa lười biếng.
Ánh đèn tối, lờ mờ chiếu lên khuôn mặt của Hoắc Bắc Cảng, khiến anh nhận ra, chỉ còn lại một mình anh, ngập ngừng một chút, tràn đầy mỉa mai.
Hoắc Bắc Cảng, mày còn muốn hồ đồ đến lúc nào nữa?
Người phụ nữ kia có lòng dạ thế nào, mày không phải là không biết.
Mày biết rất rõ…
Cô ta là một người lòng dạ hiểm độc, không, người phụ nữ đó không có trái tim, thứ mà cô ta nghĩ đến chỉ có bản thân cô ta, một người phụ nữ ích kỷ.
Người phụ nữ đó, từ bỏ mày một cách độc ác, người phụ nữ đó độc ác bỏ lại mày, một mình đơn độc chạy trốn, người phụ nữ như vậy khiến mày đến nỗi phải nổi điên lên như vậy sao?
Đến nỗi mày để tâm tới cô ta như vậy sao?
Hoắc Bắc Cảng đời này sẽ không quên sự việc năm đó, Mộ Sơ Tình sau khi dùng đôi mắt to tròn, điềm đạm đáng yêu nhìn anh một cái, sau đó liền chạy trốn, chạy nhanh đi mà không có ý định cứu anh, cũng không có ý định tìm người khác cứu anh, vì chạy thoát thân mà cô ta đã chạy thẳng, chạy để thoát thân.
Thứ anh ghét nhất chính là đôi mắt to tròn câu dẫn của cô, chính đôi mắt này sau đó đã cho anh hi vọng, rồi đem đến cho anh sự hủy diệt.
…
Cuối cùng, Hoắc Bắc Cảng bị bầu không khí trong căn nhà này đè nén. Anh lên lầu, sau đó thay một bộ vest rồi chuẩn bị ra ngoài.
Thời gian không còn sớm, nhưng đó cũng là lúc cuộc sống ban đêm bắt đầu.
Anh gọi điện cho Tiểu Tam Nhi, nói muốn ra ngoài tìm hắn.
Tiểu Tam Nhi tên là Kỳ Nhất, Cố Kỳ Nhất, mở một sòng bạc, một sòng bạc lớn nhất thủ đô.
Sòng bạc của Tiểu Tam Nhi có quy tắc, chỉ có những vị khách cao quý có thẻ vàng vip của bọn họ mới được vào, sòng bạc là một thành phố không ngủ, bên ngoài được mạ hoàn toàn bằng vàng, nguy nga lộng lẫy.
Từ tầng 1 đến tầng 3 đều là các phòng đánh bạc. Trang hoàng trong sòng bạc đều theo kiểu của khách sạn và kiểu văn phòng nước ngoài. Có 276 phòng khách xa xỉ, bên trong các phòng khách đều có các dụng cụ đánh bạc không giống nhau, ngoài ra còn có 24 phòng cao cấp và 8 phòng biệt thự tư nhân, diện tích của phòng tổng thống lớn nhất là 500 mét vuông.
Nhưng cái phòng tổng thống lớn nhất đó sẽ không bao giờ trống phòng, mỗi ngày đều giữ lại để cho mấy người anh em bọn họ chơi bời, nói chuyện, uống rượu, đánh bạc.
Tòa nhà không cao, chỉ có 10 tầng, còn lại là khách sạn và trung tâm mua sắm, 3 tầng trên cùng là trung tâm mua sắm, là trung tâm mua sắm lớn nhất của bọn họ ở thành phố này, các vật phẩm xa xỉ đều có rất đầy đủ ở trong này.
Nhưng mà số lượng người tới mua hàng mỗi ngày đều rất giới hạn.
Bên ngoài phòng còn có một con suối lớn, có thể ngồi thuyền lên con suối này thăm quan khắp sòng bạc.
Sòng bạc này có tên là Hoàng Thành.
/32
|