Chương 94.1: Bí mật
Editor: VinJR
Beta: Trần Thu Lệ
"Cô ta là người như vậy, anh cũng đã nghĩ đến rồi." Chu Duệ Trạch tỉnh táo lại rất nhanh, cười nói, "Thật ra lúc anh bắt đầu nói với cô ta, chỉ là muốn xem cô ta lựa chọn như thế nào."
"Thiết kế, kế toán, tất cả đều thành thạo, nhưng cô ấy lại cố tình không làm. Quản lý doanh nghiệp, l.q.d cô ta có thể làm tốt sao? Đoán chừng chính là muốn đến chỗ đó để tìm kiếm một người đàn ông có tiền." Chu Duệ Trạch liếc mắt một cái liền nhìn thấu suy nghĩ của Triệu Vân Văn, loại phụ nữ này, anh thấy nhiều rồi.
"Như vậy cũng tốt." Hà Quyên thoải mái cười cười.
"Cho nên, em không cần phải suy nghĩ nhiều." Chu Duệ Trạch sờ sờ đầu Hà Quyên, thời gian qua hai người rất tốt, rất tốt.
Thoáng một cái thời gian đã đến mùa thu, mùa thu hoạch cũng là mùa vắng lặng.
Có người thu hoạch được mùa thì vui sướng, cũng có người nhìn lá rụng đầy đất, mà cô quạnh vô tận.
Nói thí dụ như ở công ty đá quý, đang huyên náo xôn xao sự kiện hàng giả, khiến cho những người trong nghành đá quý vô cùng lo lắng, l.q.d không ngờ lại xuất hiện một phần tử bại hoại như vậy, toàn bộ các đối tác đều cắt hợp đồng với Thịnh Nhạc Dục.
Không có hợp tác, đương nhiên sẽ không có tiền thu vào.
Tiền thuê văn phòng không còn cách nào trả nổi, có thể xem như sự nghiệp của anh ta đã kết thúc, đành phải chạy khỏi thành phố này.
Trong nghành đá quý huyên náo như vậy nên ai ai cũng biết, chỉ có công việc của Hà Quyên không không liên quan gì đến nghành đá quý kia nên đương nhiên cũng không hay biết gì.
Cô chỉ biết Triệu Vân Văn cùng với một người đàn ông đi khỏi chỗ này, cũng không biết đi đâu.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả công việc cũng đã làm xong, Hà Quyên cảm thấy mình là một người thật hạnh phúc.
Thỉnh thoảng gọi điện thoại cho Phan Kỳ, nói về cuộc sống lẫn nhau.
"Được rồi, bây giờ Quyên Tử của chúng ta là cô gái hạnh phúc nhất rồi." Trong điện thoại Phan Kỳ trêu ghẹo, "Khi nào rảnh tôi muốn đến tìm cậu để ăn chực."
"Đến đi đến đi." Hà Quyên vui vẻ nói, "Đều tại cậu cả, đột nhiên lại làm ra loại công kích bất ngờ này, không chịu trở lại, muốn ở lại quê, cũng bỏ rơi tôi luôn rồi."
"Nói cái gì là bỏ rơi cậu chứ, không phải là cậu đã có Chu Duệ Trạch thương yêu rồi sao?" Phan Kỳ lại trêu ghẹo trong điện thoại, "Tôi làm sao dám trở về, cản trở thế giới hai người của các cậu, sẽ bị sét đánh nha."
"Đừng nói dễ nghe như vậy, cậu chính là không nỡ rời xa bạn trai của cậu thôi." Hà Quyên không nhịn được cười mắng, "Người cũng đã lớn như vậy rồi, lại còn chơi cái trò vừa thấy đã yêu."
"Ai. . . . . . Duyên phận đến, muốn ngăn cản cũng không được nha." Phan Kỳ cười ha hả nói, cô cũng không nghĩ tới, về nhà mừng năm mới thế nhưng lại gặp được một nữa của cô.
Thời gian dài như vậy cô vẫn luôn gọi điện thoại liên lạc với Hà Quyên, công việc cũng vội vã từ chức, cũng chưa từng suy nghĩ nhiều.
Cũng may tình cảm giữa hai người rất tốt cũng không ngại khoảng cách xa như vậy, vẫn liên lạc qua Internet, l.q.d sau khi kể chuyện cuộc sống của mỗi người cho nhau nghe, cũng vì nha mà cảm thấy vui mừng.
Sau khi hai người cười đùa náo loạn một phen, cũng cúp điện thoại.
Đúng lúc Chu Duệ Trạch vừa tắm xong đi ra ngoài, dùng khăn lông lau tóc của mình: "Phan Kỳ thế nào rồi?"
"Đang tình cảm nồng nhiệt với bạn trai của cô ấy." Hà Quyên cười kéo áo choàng tắm của Chu Duệ Trạch một cái, để anh ngồi bên mép giường, nhận lấy khăn lông trong tay anh giúp anh lau khô tóc.
Khi tóc vừa khô, đưa tay ra đấm bóp cho anh.
"Cô ấy cũng đã tìm được hạnh phúc rồi, nghe cô ấy nói, người bạn trai kia đối xử với cô ấy rất tốt. Ở quê, chăm sóc cha mẹ, lại có bạn trai, thật vô cùng tốt." Hà Quyên cười nói.
Tuy không thể gặp Phan Kỳ, thế nhưng cô ấy hạnh phúc, trong lòng Hà Quyên so với ai nấy cũng vui mừng không kém.
Nhìn trong mắt Hà Quyên đầy nét cười, Chu Duệ Trạch cũng cười, nhẹ nhàng vươn cánh tay, ôm thật chặc eo của cô, gương mặt áp vào da thịt ấm áp của Hà Quyên, thoải mái than nhẹ một tiếng.
Hạnh phúc như vậy, thật tốt.
Gần đây công việc trong công ty rất nhiều, Hà Quyên thấy Chu Duệ Trạch bận rộn, đi xuống lầu mua cơm trưa giúp anh.
Hà Quyên mới xuống lầu không lâu, điện thoại của Chu Duệ Trạch liền vang lên, anh cũng không ngẩng đầu trực tiếp tiện tay nhận điện thoại: "A lô."
"Ba cậu bị bệnh, cậu cũng nên trở về xem một chút hay không?" Trong điện thoại truyền đến giọng nói có chút xa lạ, khiến động tác trên tay Chu Duệ Trạch dừng lại.
"Sắp chết rồi sao? Nếu chi phí mai táng không đủ, tôi có thể gởi chi phiếu của công ty qua đó." Giọng nói Chu Duệ Trạch lạnh nhạt như khối băng, một chút độ ấm cũng không có.
"Khốn kiếp, cậu cứ mong đợi tôi chết như vậy sao?" Đột nhiên điện thoại bị người ở bên cạnh đoạt lấy, rống to về phía điện thoại.
Chu Duệ Trạch lạnh lùng cười: "Thì ra là còn chưa chết, không chết gọi cho tôi làm gì?"
Nói xong định cúp điện thoại, bên kia lại bắt đầu quát tháo: "Đừng cho là bây giờ tôi không quản được cậu!"
Chu Duệ Trạch chỉ hừ lạnh một tiếng, không chút do dự cúp điện thoại.
Đầu điện thoại bên kia là một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi đang nhìn chằm chằm điện thoại đã bị cắt đứt trong tay, l.q.d tức giận ném ra ngoài, pằng một cái đụng vào vách tường, vỡ thành nhiều mảnh.
"Ông đừng tức giận, chú ý sức khỏe." Đổng Nhu Bình vội vàng an ủi chồng mình.
"Cái tên chết tiệc này, càng ngày càng hư hỏng, dám nói chuyện với cha của nó như vậy." Chu Kỳ Côn tức giận đùng đùng nhìn chằm chằm "Thi thể" của cái điện thoại thở một hơi.
"Tính tình của nó ông còn không biết sao? Từ từ khuyên là được rồi, ông tức giận con trai ruột thịt của mình làm cái gì?" Đổng Nhu Bình khuyên Chu Kỳ Côn, “Tôi vừa mới dỗ nó trở về, l.q.d bây giờ ông lại mắng nó như vậy, chắc nó sẽ không trở về rồi.”
"Trở về hay không trở về có ích lợi gì sao?" Chu Kỳ Côn tức giận mắng, "Cho dù nó chết ở bên ngoài, cũng không có chút quan hệ nào với tôi."
"Nó đã kết hôn." Đổng Nhu Bình thở dài nhẹ một hơi, nói ra thì gần đây bà mới biết chuyện.
"Cái gì?" Chu Kỳ Côn kinh ngạc nhìn chằm chằm vợ mình, như không thể tin được chuyện này, "Nó, kết hôn?"
"Người đó là ai?" Chu Kỳ Côn lập tức hỏi tới.
"Chuyện này tôi cũng không rõ ràng lắm, là do Tiểu Manh nói cho tôi biết." Đổng Nhu Bình khẽ than, "Nghe nói là một cô gái làm nghề mát xa, điều kiện gia đình không được tốt, l.q.d lúc còn nhỏ cha mẹ đã chết, được dượng nuôi lớn. Khi trưởng thành, cũng cắt đứt liên lạc với người dượng đó, quanh năm suốt tháng cũng không trở về thăm một lần."
Càng nghe Đổng Nhu Bình nói, sắc mặt Chu Kỳ Côn càng không nhịn được: "Đây là cái loại con gái gì vậy? Làm nghề xoa bóp? Lại còn bất hiếu như vậy, người đã nuôi nó lớn cũng không chăm sóc. Cô ta muốn kết hôn sao? Nói rõ chính là tham tiền của thằng ngốc kia."
"Đúng vậy, cho nên tôi mới nghĩ cách gọi nó trở về. Nào ngờ ông lại mắng nó một câu như vậy, ngay cả một cơ hội để tôi khuyên nó trở về cũng không có." Đổng Nhu Bình trợn mắt oán trách nhìn Chu Kỳ Côn một cái.
Chu Kỳ Côn chau mày suy nghĩ một chút: "Tôi có cách."
Nói xong, đứng dậy đi vào thư phòng.
"Ông có biện pháp gì?" Đổng Nhu Bình lập tức hỏi tới, không biết Chu Kỳ Côn hoàn toàn cũng không muốn nhiều lời với bà, chỉ nói lại một câu, "Bà không cần xía vào." Sau đó bước nhanh vào thư phòng.
Hà Quyên mua cơm trưa trở lại, thấy sắc mặt Chu Duệ Trạch có chút khó coi, đưa tay sờ sờ trán anh: "Làm sao sắc mặt lại khó coi như vậy, không thoải mái sao?"
"Công việc có một chút phiền toái." Chu Duệ Trạch vuốt vuốt cái trán, "Một chút nữa lúc xế chiều, anh đến nói chuyện một chút với quản lý."
Người được nhắc trong miệng của Chu Duệ Trạch chính là Nhiếp Nghiêu, mấy tháng làm việc chung như vậy, Nhiếp Nghiêu đã coi bọn họ là đồng nghiệp bình thường, Hà Quyên cũng liền buông lỏng cảnh giác.
"Được, vậy ăn cơm trước đi." Hà Quyên để thức ăn lên bàn, hai người vừa ăn vừa qua loa nói chuyện phiếm.
Nhìn thấy Chu Duệ Trạch rất để tâm đến chuyện công việc, Hà Quyên cũng không nói gì nhiều, nhanh chóng ăn cơm xong, đi dọn dẹp: "Anh đi đi."
Không giải quyết công việc xong, Chu Duệ Trạch sẽ luôn luôn phiền não, cô không muốn trong lòng anh phiền não mà vẫn ở chỗ này cùng cô.
"Được, em trước tiên nên nghỉ ngơi một chút, vẫn đang là giờ nghỉ trưa." Chu Duệ Trạch gật đầu nói, cầm một sấp tài liệu lên đi tìm Nhiếp Nghiêu.
Nhiếp Nghiêu đang ăn cơm trưa, mắt nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính đang xem cái gì đó, nghe được tiếng cửa phòng mở ra liền ngẩng đầu lên, ngậm pizza kêu Chu Duệ Trạch: "Cậu tới thật đúng lúc, gần đây. . . . . ."
"Hai người bọn họ lại tới làm phiền tôi." Chu Duệ Trạch hoàn toàn không muồn nghe Nhiếp Nghiêu nói cái gì, trước tiên nói ra vấn đề của anh.
"Người nào?" Nhiếp Nghiêu bị công việc làm cho đầu óc choáng váng, nhất thời đầu óc chưa kịp phản ứng, thấy bộ dáng Chu Duệ Trạch không nhịn được, lúc này mới nghĩ ra anh đang nói tới ai.
"Bọn họ muốn thế nào lại gọi điện thoại cho cậu?" Nhiếp Nghiêu đương nhiên biết quan hệ của Chu Duệ Trạch với cha mẹ anh như thế nào.
Hầu như nước sông không phạm nước giếng, ai cũng không để ý đến ai.
Nếu nói trước kia anh còn không hiểu vì sao thái độ của Chu Duệ Trạch đối đãi với cha mẹ cậu ta lại lạnh lùng như vậy, sau này từ từ hiểu rõ, mới phát hiện, thật sự cũng không thể trách cậu ta được.
Nếu không phải tại cha mẹ cậu ta, tính tình của Chu Duệ Trạch cũng sẽ không trở nên như vậy.
"Bọn họ gọi điện thoại cho cậu vẫn là suy nghĩ muốn gọi cậu trở về sao?" Nhiếp Nghiêu đã đoán thì cũng đoán được nội dung cuộc điện thoại.
Nhiều năm như vậy, hai người kia gọi điện thoại cho Chu Duệ Trạch cũng không có chuyện gì khác, ngoài việc muốn dụ dỗ Chu Duệ Trạch trở về.
/137
|