"Chu Duệ Trạch, Phan Kỳ." Hà Quyên giới thiệu đơn giản một chút , không dư thừa một từ nào.
Có thể xuất hiện ở nơi này, đương nhiên là người mà cô quan tâm nhất.
"Chào cô." Chu Duệ Trạch đưa tay ra, cười ôn hòa, nhìn thế nào cũng là một người hiền lành.
Phan Kỳ dùng ánh mắt xem xét nhìn chòng chọc vào Chu Duệ Trạch, sau đó bắt tay với Chu Duệ Trạch, khẽ dùng sức nắm chặt bàn tay, trầm giọng nói: "Không cho khi dễ Quyên Tử, nếu không tôi không tha cho anh!"
Chu Duệ Trạch không trốn tránh ánh mắt của Phan Kỳ, mà nghiêm túc nhìn lại, trịnh trọng gật đầu: "Nhất định sẽ không."
Hà Quyên đứng bên cạnh nhìn, đột nhiên trong lòng có cảm giác rất kỳ quái - hai người kia đang giao tiếp cái quái gì vậy?
Chợt lắc đầu một cái, vứt cảm giác quỷ dị kia văng ra ngoài, nhất định là cô nhìn lầm rồi.
Đang lúc Hà Quyên muốn nói chuyện, Phan Kỳ đã thả tay Chu Duệ Trạch ra, hai người giống như không có chuyện gì xảy ra, ngồi xuống.
Lúc này, nhân viên phục vụ đã bắt đầu mang thức ăn lên, Chu Duệ Trạch đã sớm hỏi thăm những món yêu thích của Phan Kỳ từ trong miệng Hà Quyên, cho nên, những món ăn mang lên đều là những món hợp khẩu vị của Hà Quyên và Phan Kỳ.
Phòng này cũng không phải rất lớn, là phòng nhỏ cho sáu người, nhưng chỉ có ba người ngồi.
Phan Kỳ với tư cách là người thân bên nhà gái, dĩ nhiên là gặng hỏi tài sản của Chu Duệ Trạch.
"Đi làm ở đâu? Làm việc gì?" Phan Kỳ phải bảo đảm người đàn ông này sẽ không lừa gạt Hà Quyên, mặc dù bây giờ Hà Quyên đang ở căn hộ của anh, nhưng ai biết căn hộ kia có phải của Chu Duệ Trạch thật hay không, ngộ nhỡ đó chỉ là thuê thì sao?
"Minh Đạt, trợ lý giám đốc." Chu Duệ Trạch vội vàng nói tài liệu của anh.
"Minh Đạt?" Phan Kỳ ngây ngẩn cả người, công ty đó có thể nói là rất nổi tiếng, sản nghiệp bên dưới làm người ta phải líu lưỡi hít hà không thôi. Mỗi người đều muốn được vào đó làm việc, phúc lợi đãi ngộ rất tốt, tiền đồ công việc sáng lạng, đây tuyệt đối là công ty xếp hạng tốt nhất cho người ta lựa chọn nghề nghiệp.
"Ừ." Chu Duệ Trạch cũng không vì công việc tốt mà đắc ý, rất bình tĩnh gật đầu.
Bởi vì phản ứng bình thản của Chu Duệ Trạch, trong lòng Phan Kỳ liền nhận định, phỏng đoán đó chỉ là trợ lý giám đốc của một nhánh nhỏ mà thôi.
“Anh ở một mình?” Thấy Chu Duệ Trạch gật đầu, Phan Kỳ tiếp tục hỏi, “Người trong nhà đâu?”
Ánh mắt Chu Duệ Trạch chớp chớp một cái, giọng nói có chút buồn bã: “Chúng tôi đã lâu không liên lạc.”
Lúc này Phan Kỳ mới nhớ đến Chu Duệ Trạch bị GAY, vội vàng nói sang chuyện khác: “Quyên Tử là người đặc biệt thiện lương, anh phải đối xử tốt với cô ấy. Có lẽ một lúc nào đấy……”
“Phan Kỳ, ăn cơm.” Nói xong, Hà Quyên gắp một miếng thịt nhét vào trong miệng Phan Kỳ.
“Ưhm……” Trong miệng Phan Kỳ bị nhét đầy, không nói ra được nửa câu, chỉ có thể dùng ánh mắt tố cáo Hà Quyên, đây là mưu sát! Mưu sát!
Hà Quyên nhìn trả lại cho Phan Kỳ một ánh mắt cảnh cáo, câm miệng.
Tâm tình Chu Duệ Trạch cực kì tốt, cười ngồi xuống, cùng Hà Quyên và Phan Kỳ ăn cơm.
Trong lòng đã xếp Phan Kỳ vào loại người vì mình.
Mặc kệ như thế nào, chỉ muốn Hà Quyên hạnh phúc, chỉ riêng điều này đã đủ khiến Chu Duệ Trạch xem Phan Kỳ là bạn bè. Huống chi, lời nói của Phan Kỳ nói được một nửa bị Hà Quyên cắt đứt, nếu anh đoán không sai, thì nửa câu phía sau là hi vọng quan hệ của bọn họ có thể phát triển hơn.
Cô gái tên Phan Kỳ này, ừ, rất được lòng anh.
Rất tốt, rất tốt!
Thức ăn ăn được hơn phân nửa, có thể nói là ba người trò chuyện với nhau cực kì vui, nhất là Chu Duệ Trạch là người ôn hòa lễ độ như vậy, rõ ràng không hề cố ý, lại làm cho không khí trên bàn ăn vui vẻ lên nhiều.
Đúng lúc đó, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một người tiến vào.
“Thật là trùng hợp, Duệ Trạch, tới dùng cơm sao không gọi tôi?” Nhiếp Nghiêu hoa hoa lệ lệ ra sân, một thân phong cách cứng rắn lạnh lùng, vừa nhìn đã biết là người thành công trong xã hội mới có loại khí thế đó, tuyệt đối có thể trấn áp cục diện.
Chỉ là, Phan Kỳ không hiểu tình huống hiện giờ.
Sau khi Chu Duệ Trạch thấy Nhiếp Nghiêu, mới vừa rồi trên mặt còn tràn đầy nụ cười trong nháy mắt liền cứng ngắc, cảm giác cả người sa sút.
Hà Quyên nhướng mày, cô đã sớm xem Chu Duệ Trạch là bạn của cô, nhìn bạn tốt bị người ta “khi dễ”, tinh thần trọng nghĩa siêu cường của cô lập tức nổi lên.
“Thật xin lỗi, tôi và Duệ Trạch kết hôn muốn mời chị em tốt của tôi ăn một bữa cơm, thế nào, Nhiếp tiên sinh cũng muốn tham gia sao? Tôi sẽ không để ý.” Hà Quyên khéo léo cười, khách khí với Nhiếp Nghiêu.
Phan Kỳ hơi suy nghĩ, lập tức hiểu người trước mắt là ai, chỉ là, Hà Quyên vậy mà cũng nói lời chế nhạo.
Mời chị em tốt ăn cơm, nếu Nhiếp Nghiêu mà ngồi xuống, vậy thì cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận là quan hệ chị em rồi?
Quan hệ của anh ta và Chu Duệ Trạch, chẳng lẽ phần dưới của Nhiếp Nghiêu đúng là… cái đó?
Nhưng thấy thế nào, cũng giống như không quá quan tâm.
Nhiếp Nghiêu cũng xem như là tuấn tú, đường nét cứng rắn, tuy rằng bắp thịt không khoa trương như vậy, nhưng đứng chung một chỗ với Chu Duệ Trạch, người nào trên người nào dưới, cái vấn đề này đã rất rõ ràng.
“Cô……” Nhiếp Nghiêu bị những lời này của Hà Quyên làm cho nghẹn lời, anh thật không nghĩ đến, ngày thường nhìn Hà Quyên ôn nhu điềm đạm như vậy, nói chuyện lại “hàm ý” như thế.
“Chu Duệ Trạch, cậu muốn ở lại chỗ này?” Ánh mắt mãnh liệt của Nhiếp Nghiêu chuyển hướng sang Chu Duệ Trạch vẫn luôn cúi đầu né tránh.
Hà Quyên hừ lạnh một tiếng, đáp lời: “Đương nhiên là muốn ở lại chỗ này, Duệ Trạch là ông xã của tôi, chẳng lẽ Nhiếp tiên sinh muốn giành ông xã với tôi sao? Đừng quên, anh rất nhanh cũng sẽ kết hôn.”
Nhiếp Nghiêu cười nhạo ra tiếng, nhìn chằm chằm Chu Duệ Trạch, căn bản không để ý Hà Quyên can thiệp vào: “Chu Duệ Trạch, cậu khá lắm.”
“Chồng tôi đương nhiên là tốt rồi. Cầm được thì cũng buông được, ném đồ bỏ đi tuyệt đối không lưu luyến.” Hà Quyên không nhìn nổi bộ dạng cao ngạo của Nhiếp Nghiêu.
Nhiếp Nghiêu nguy hiểm nheo mắt lại, khí thế lan rộng ra.
Nhiếp Nghiêu không chỉ là một Tổng giám đốc đơn giản như vậy, anh còn có một thân phận khác, khí thế như vậy, tuyệt đối có thể khiến một người kiên cường cũng bị dọa cho sợ run.
Hà Quyên nhướng mày, chắn giữa Chu Duệ Trạch và Nhiếp Nghiêu, một chút cũng không có sợ hãi, trừng lại.
Nhiếp Nghiêu không ngờ Hà Quyên sẽ có phản ứng như thế, ánh mắt dừng ở trên mặt Hà Quyên, sát ý sắc bén bắt đầu lan ra.
Rất rõ ràng có thể thấy thân thể Hà Quyên theo bản năng hơi run lên, sau đó, vẫn không chịu thua, hung ác nhìn anh chằm chằm, ánh mắt như thế, làm Nhiếp Nghiêu thầm kinh hãi.
Cho dù là hộ vệ trải qua huấn luyện đặc biệt thì khi anh nhìn chằm chằm như vậy cũng sẽ khiếp đảm, mà Hà Quyên, một người bình thường như vậy, lại dám trừng lại anh, thân phận của cô thật chỉ đơn giản như vậy sao?
Trong lòng nghi ngờ, nhưng Nhiếp Nghiêu cũng không để lộ ra ngoài, chỉ làm ra bộ dạng không cam lòng sập cửa rời đi.
Có thể xuất hiện ở nơi này, đương nhiên là người mà cô quan tâm nhất.
"Chào cô." Chu Duệ Trạch đưa tay ra, cười ôn hòa, nhìn thế nào cũng là một người hiền lành.
Phan Kỳ dùng ánh mắt xem xét nhìn chòng chọc vào Chu Duệ Trạch, sau đó bắt tay với Chu Duệ Trạch, khẽ dùng sức nắm chặt bàn tay, trầm giọng nói: "Không cho khi dễ Quyên Tử, nếu không tôi không tha cho anh!"
Chu Duệ Trạch không trốn tránh ánh mắt của Phan Kỳ, mà nghiêm túc nhìn lại, trịnh trọng gật đầu: "Nhất định sẽ không."
Hà Quyên đứng bên cạnh nhìn, đột nhiên trong lòng có cảm giác rất kỳ quái - hai người kia đang giao tiếp cái quái gì vậy?
Chợt lắc đầu một cái, vứt cảm giác quỷ dị kia văng ra ngoài, nhất định là cô nhìn lầm rồi.
Đang lúc Hà Quyên muốn nói chuyện, Phan Kỳ đã thả tay Chu Duệ Trạch ra, hai người giống như không có chuyện gì xảy ra, ngồi xuống.
Lúc này, nhân viên phục vụ đã bắt đầu mang thức ăn lên, Chu Duệ Trạch đã sớm hỏi thăm những món yêu thích của Phan Kỳ từ trong miệng Hà Quyên, cho nên, những món ăn mang lên đều là những món hợp khẩu vị của Hà Quyên và Phan Kỳ.
Phòng này cũng không phải rất lớn, là phòng nhỏ cho sáu người, nhưng chỉ có ba người ngồi.
Phan Kỳ với tư cách là người thân bên nhà gái, dĩ nhiên là gặng hỏi tài sản của Chu Duệ Trạch.
"Đi làm ở đâu? Làm việc gì?" Phan Kỳ phải bảo đảm người đàn ông này sẽ không lừa gạt Hà Quyên, mặc dù bây giờ Hà Quyên đang ở căn hộ của anh, nhưng ai biết căn hộ kia có phải của Chu Duệ Trạch thật hay không, ngộ nhỡ đó chỉ là thuê thì sao?
"Minh Đạt, trợ lý giám đốc." Chu Duệ Trạch vội vàng nói tài liệu của anh.
"Minh Đạt?" Phan Kỳ ngây ngẩn cả người, công ty đó có thể nói là rất nổi tiếng, sản nghiệp bên dưới làm người ta phải líu lưỡi hít hà không thôi. Mỗi người đều muốn được vào đó làm việc, phúc lợi đãi ngộ rất tốt, tiền đồ công việc sáng lạng, đây tuyệt đối là công ty xếp hạng tốt nhất cho người ta lựa chọn nghề nghiệp.
"Ừ." Chu Duệ Trạch cũng không vì công việc tốt mà đắc ý, rất bình tĩnh gật đầu.
Bởi vì phản ứng bình thản của Chu Duệ Trạch, trong lòng Phan Kỳ liền nhận định, phỏng đoán đó chỉ là trợ lý giám đốc của một nhánh nhỏ mà thôi.
“Anh ở một mình?” Thấy Chu Duệ Trạch gật đầu, Phan Kỳ tiếp tục hỏi, “Người trong nhà đâu?”
Ánh mắt Chu Duệ Trạch chớp chớp một cái, giọng nói có chút buồn bã: “Chúng tôi đã lâu không liên lạc.”
Lúc này Phan Kỳ mới nhớ đến Chu Duệ Trạch bị GAY, vội vàng nói sang chuyện khác: “Quyên Tử là người đặc biệt thiện lương, anh phải đối xử tốt với cô ấy. Có lẽ một lúc nào đấy……”
“Phan Kỳ, ăn cơm.” Nói xong, Hà Quyên gắp một miếng thịt nhét vào trong miệng Phan Kỳ.
“Ưhm……” Trong miệng Phan Kỳ bị nhét đầy, không nói ra được nửa câu, chỉ có thể dùng ánh mắt tố cáo Hà Quyên, đây là mưu sát! Mưu sát!
Hà Quyên nhìn trả lại cho Phan Kỳ một ánh mắt cảnh cáo, câm miệng.
Tâm tình Chu Duệ Trạch cực kì tốt, cười ngồi xuống, cùng Hà Quyên và Phan Kỳ ăn cơm.
Trong lòng đã xếp Phan Kỳ vào loại người vì mình.
Mặc kệ như thế nào, chỉ muốn Hà Quyên hạnh phúc, chỉ riêng điều này đã đủ khiến Chu Duệ Trạch xem Phan Kỳ là bạn bè. Huống chi, lời nói của Phan Kỳ nói được một nửa bị Hà Quyên cắt đứt, nếu anh đoán không sai, thì nửa câu phía sau là hi vọng quan hệ của bọn họ có thể phát triển hơn.
Cô gái tên Phan Kỳ này, ừ, rất được lòng anh.
Rất tốt, rất tốt!
Thức ăn ăn được hơn phân nửa, có thể nói là ba người trò chuyện với nhau cực kì vui, nhất là Chu Duệ Trạch là người ôn hòa lễ độ như vậy, rõ ràng không hề cố ý, lại làm cho không khí trên bàn ăn vui vẻ lên nhiều.
Đúng lúc đó, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một người tiến vào.
“Thật là trùng hợp, Duệ Trạch, tới dùng cơm sao không gọi tôi?” Nhiếp Nghiêu hoa hoa lệ lệ ra sân, một thân phong cách cứng rắn lạnh lùng, vừa nhìn đã biết là người thành công trong xã hội mới có loại khí thế đó, tuyệt đối có thể trấn áp cục diện.
Chỉ là, Phan Kỳ không hiểu tình huống hiện giờ.
Sau khi Chu Duệ Trạch thấy Nhiếp Nghiêu, mới vừa rồi trên mặt còn tràn đầy nụ cười trong nháy mắt liền cứng ngắc, cảm giác cả người sa sút.
Hà Quyên nhướng mày, cô đã sớm xem Chu Duệ Trạch là bạn của cô, nhìn bạn tốt bị người ta “khi dễ”, tinh thần trọng nghĩa siêu cường của cô lập tức nổi lên.
“Thật xin lỗi, tôi và Duệ Trạch kết hôn muốn mời chị em tốt của tôi ăn một bữa cơm, thế nào, Nhiếp tiên sinh cũng muốn tham gia sao? Tôi sẽ không để ý.” Hà Quyên khéo léo cười, khách khí với Nhiếp Nghiêu.
Phan Kỳ hơi suy nghĩ, lập tức hiểu người trước mắt là ai, chỉ là, Hà Quyên vậy mà cũng nói lời chế nhạo.
Mời chị em tốt ăn cơm, nếu Nhiếp Nghiêu mà ngồi xuống, vậy thì cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận là quan hệ chị em rồi?
Quan hệ của anh ta và Chu Duệ Trạch, chẳng lẽ phần dưới của Nhiếp Nghiêu đúng là… cái đó?
Nhưng thấy thế nào, cũng giống như không quá quan tâm.
Nhiếp Nghiêu cũng xem như là tuấn tú, đường nét cứng rắn, tuy rằng bắp thịt không khoa trương như vậy, nhưng đứng chung một chỗ với Chu Duệ Trạch, người nào trên người nào dưới, cái vấn đề này đã rất rõ ràng.
“Cô……” Nhiếp Nghiêu bị những lời này của Hà Quyên làm cho nghẹn lời, anh thật không nghĩ đến, ngày thường nhìn Hà Quyên ôn nhu điềm đạm như vậy, nói chuyện lại “hàm ý” như thế.
“Chu Duệ Trạch, cậu muốn ở lại chỗ này?” Ánh mắt mãnh liệt của Nhiếp Nghiêu chuyển hướng sang Chu Duệ Trạch vẫn luôn cúi đầu né tránh.
Hà Quyên hừ lạnh một tiếng, đáp lời: “Đương nhiên là muốn ở lại chỗ này, Duệ Trạch là ông xã của tôi, chẳng lẽ Nhiếp tiên sinh muốn giành ông xã với tôi sao? Đừng quên, anh rất nhanh cũng sẽ kết hôn.”
Nhiếp Nghiêu cười nhạo ra tiếng, nhìn chằm chằm Chu Duệ Trạch, căn bản không để ý Hà Quyên can thiệp vào: “Chu Duệ Trạch, cậu khá lắm.”
“Chồng tôi đương nhiên là tốt rồi. Cầm được thì cũng buông được, ném đồ bỏ đi tuyệt đối không lưu luyến.” Hà Quyên không nhìn nổi bộ dạng cao ngạo của Nhiếp Nghiêu.
Nhiếp Nghiêu nguy hiểm nheo mắt lại, khí thế lan rộng ra.
Nhiếp Nghiêu không chỉ là một Tổng giám đốc đơn giản như vậy, anh còn có một thân phận khác, khí thế như vậy, tuyệt đối có thể khiến một người kiên cường cũng bị dọa cho sợ run.
Hà Quyên nhướng mày, chắn giữa Chu Duệ Trạch và Nhiếp Nghiêu, một chút cũng không có sợ hãi, trừng lại.
Nhiếp Nghiêu không ngờ Hà Quyên sẽ có phản ứng như thế, ánh mắt dừng ở trên mặt Hà Quyên, sát ý sắc bén bắt đầu lan ra.
Rất rõ ràng có thể thấy thân thể Hà Quyên theo bản năng hơi run lên, sau đó, vẫn không chịu thua, hung ác nhìn anh chằm chằm, ánh mắt như thế, làm Nhiếp Nghiêu thầm kinh hãi.
Cho dù là hộ vệ trải qua huấn luyện đặc biệt thì khi anh nhìn chằm chằm như vậy cũng sẽ khiếp đảm, mà Hà Quyên, một người bình thường như vậy, lại dám trừng lại anh, thân phận của cô thật chỉ đơn giản như vậy sao?
Trong lòng nghi ngờ, nhưng Nhiếp Nghiêu cũng không để lộ ra ngoài, chỉ làm ra bộ dạng không cam lòng sập cửa rời đi.
/137
|