Chương 85.2: Chào đón
Editor: VinJR
Quyết tâm ly hôn của Triệu Quốc Cường xem ra rất lớn, hơn nữa nhìn bộ dạng giống như không thể chờ đợi được, cái gì cũng đã lo liệu xong, chính là không muốn để Phương Thục Tú trở về đây nữa.
Phương Thục Tú cũng không nói gì chỉ theo chân Hà Quyên bọn họ rời đi, Chu Duệ Trạch rất tự nhiên đưa tay, nhận lấy hành lý rồi mang xuống.
Chu Duệ Trạch đến bên cạnh xe, người luôn luôn xem trọng vẻ bề ngoài như Triệu Quốc Tường, khi thấy kiểu dáng Chu Duệ Trạch hoàn toàn nghĩ anh không phải người có tiền, chỉ là một chiếc xe nhỏ, khinh thường hừ lạnh một tiếng, bộ dạng rất là xem thường.
Biểu hiện như vậy khiến Hà Quyên hơi sững sờ, Triệu Quốc Tường là người thế nào, cô là người rõ nhất, tuyệt đối là kiểu nịnh hót, nếu ai có tiền, ông ta sẽ đi lấy lòng người đó.
Đừng động tới Chu Duệ Trạch, chiếc xe này thì như thế nào, dù gì cũng là xe.
Triệu Quốc Tường còn không có xe nữa là, không phải nên hâm mộ sao? Sao ông ta lại là loại phản ứng này? Hà Quyên không muốn như vậy.
Khi tất cả mọi người đều lên xe, xe liền chạy đến cục dân chính, cái gì cần mang cũng mang theo hết sức đầy đủ, rất nhanh thủ tục đã được làm xong.
Triệu Quốc Tường chờ cũng không chờ Phương Thục Tú, ra tới cửa cục dân chính, lập tức quay đầu đi ngay, loại cảm giác đó giống như là được giải thoát.
Hà Quyên nghi hoặc nhìn bóng lưng đã đi xa của Triệu Quốc Tường, hành động của ông ta rất khác thường.
Đồ của Phương Thục Tú đều ở trên xe Chu Duệ Trạch, Hà Quyên mang theo Phương Thục Tú đi tới khách sạn ăn cơm, lúc ăn cơm, Phương Thục Tú cũng không có một chút chật vật, ngược lại có một loại cảm giác rất thanh thản.
Chu Duệ Trạch nhìn một chút cũng không nói gì, chỉ là gọi một vài món ăn nhẹ, ở bên cạnh lắng nghe không tiếng động.
Hà Quyên hỏi Phương Thục Tú: "Dì, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Ông ấy ở bên ngoài có người khác, người phụ nữ kia có tiền, muốn cùng ông ấy kết hôn, dì là vật cản đường của ông ta." Phương Thục Tú bình tĩnh nói xong, nói về tình cảm, bà thật sự không có tình cảm cùng Triệu Quốc Tường, nhiều năm như vậy, cũng chỉ là trả ơn.
Bà chỉ chăm sóc cho Triệu Quốc Tường việc ăn mặc, ở, đi lại, những thứ khác bà cũng không trông nom chuyện gì, mặc kệ Triệu Quốc Tường ở bên ngoài loạn thế nào, chơi bời thế nào, bà đều làm như không hay biết.
Năm đó, nếu không phải là Triệu Quốc Tường giúp một tay, bà thật sự là lâm vào đường cùng, cũng không có cách nào nuôi lớn Hà Quyên.
"Dì à, ly hôn thật sự là quá tốt. Đúng lúc cùng con trở về, có thể ở cùng nhau." Hà Quyên hưng phấn nói, cô muốn nhìn nhất chính là kết quả này.
Cô đã sớm muốn dì ấy thoát khỏi Triệu Quốc Tường.
"Đứa ngốc này, con đã kết hôn rồi, làm sao có thể ở chung với dì?" Phương Thục Tú yêu thương nhìn Hà Quyên, bà nhìn ra được, tình cảm Chu Duệ Trạch đối với Hà Quyên rất sâu đậm.
Không nghĩ trước kia Thịnh Nhạc Dục luôn làm cho bà cảm giác bâng khuâng.
Đã từng đề cập qua cùng Hà Quyên về cảm thụ của cô, nhưng mà cuối cùng Hà Quyên không xem trọng lắm.
Bây giờ Chu Duệ Trạch này, xem ra là Hà Quyên chọn đúng người rồi.
"Vậy dì có tính toán gì hay chưa?" Hà Quyên hỏi phương Thục Tú.
"Dì sẽ tìm một chỗ ở, sau đó mở một cửa hàng nhỏ, không có việc thì cùng hàng xóm hay mấy người chị em cũ nói chuyện phiếm, rất tốt." Phương Thục Tú xem ra cũng đã dự tính xong, nhưng ý định này, thực chất là không muốn làm phiền đến Hà Quyên.
"Như vậy sao được?" Hà Quyên bất mãn phản bác, cô tuyệt đối không thể để cho dì khổ cực như vậy.
"Con có thể chăm sóc dì, dì hãy về ở cùng con." Hà Quyên không hề nghĩ ngợi nói.
Phương Thục Tú cười lắc đầu, Hà Quyên có lòng hiếu thuận bà có thể hiểu được, nhưng là, bà sẽ không làm như vậy. Hà Quyên đã kết hôn, bà không thể nào mang đến phiền phức cho cô.
"Không có chuyện gì, anh ấy sẽ không ngại." Hà Quyên hoàn toàn chưa bàn bạc cùng Chu Duệ Trạch, thốt ra những lời này, cũng không cảm thấy có cái gì không đúng.
Đối với phản ứng như vậy của Hà Quyên, Chu Duệ Trạch hết sức hài lòng, thấy Hà Quyên đã rất muốn làm một người vợ tự giác, không còn phân chia rõ ràng với anh rồi.
Mặc cho Hà Quyên nói thế nào, Phương Thục Tú vẫn lắc đầu như cũ.
Hà Quyên nóng vội nhưng cũng không có cách nào.
Chu Duệ Trạch ở bên cạnh mở miệng: "Nếu không thì thế này đi, Quyên Tử, em bán phòng ở cũ đi, mua một gian phòng khác, để cho dì ấy có thể mở cửa hàng nhỏ mà còn có thể ở lại đó, không phải là tốt rồi sao?"
Ánh mắt của Hà Quyên sáng lên, liền gật đầu: "Đúng vậy."
"Không được, tuyệt đối không được." Phương Thục Tú lắc đầu liên tục, "Phòng ở kia là hai anh chị để lại cho con."
"Dì à, bây giờ Quyên Tử ở chung với cháu, dù sao phòng ở kia cũng để trống, hơn nữa ở nơi đó dù là cho mướn cũng không có bao nhiêu tiền, còn không bằng bán đi rồi l.q.d mua một cái phòng khác." Chu Duệ Trạch ở đó bắt đầu phân tích cho Phương Thục Tú.
"Hơn nữa vừa vặn là, cháu có một người bạn, có một căn hộ thật tốt muốn bán đi, cậu ta đang gấp rút chuyển ra khỏi nước, giá tiền cũng rất thấp, sau khi mua ngôi nhà đó chúng ta bán phòng ở cũ đi, cũng rất tiện."
Phương Thục Tú còn tính từ chối, Chu Duệ Trạch liền giành nói trước: "Dì à, dì cũng biết tính tình Quyên Tử như thế nào rồi, địa vị của dì ở trong lòng cô ấy là gì, nếu không thu xếp tốt cho dì, sau này Quyên Tử cũng không thể sống không lo lắng được."
Phương Thục Tú trầm mặc.
Chu Duệ Trạch không ngừng cố gắng: "Dì cũng đã báo đáp Triệu Quốc Tường qua nhiều năm như vậy, chẳng lẽ Quyên Tử cũng không báo đáp tốt cho dì được sao?"
Phương Thục Tú mấp máy môi, ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Hà Quyên vừa chờ đợi vừa khẩn trương, gật đầu một cái.
Hà Quyên vừa thấy Phương Thục Tú gật đầu, lập tức nở nụ cười.
"Phòng ở kia thật sự giá bán rất thấp, có khi nào đã bán đi rồi không?" Phương Thục Tú hỏi có chút lo lắng.
"Bây giờ cháu hỏi một chút." Chu Duệ Trạch lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện.
"Không có quấy rầy công việc của cậu chứ?" Điện thoại vừa có người nhận, Chu Duệ Trạch lập tức mở miệng l.q.d nói chuyện, bên kia đầu điện thoại Nhiếp Nghiêu sững sờ, ngay sau đó hiểu được là có chuyện gì, không có vòng vo nói thẳng.
"Không có." Nhiếp Nghiêu phối hợp trả lời, ông chủ gọi điện thoại, anh không tiện cái gì?
Không tiện cũng phải tiện nha.
"Căn phòng bán giá thấp kia của cậu đã bán chưa?" Chu Duệ Trạch nghiêm túc hỏi.
À?
Nhiếp Nghiêu ngây ngẩn cả người, lúc nào thì anh có căn phòng bán giá thấp?
Chỉ là, nếu Chu Duệ Trạch nói. . . . . .
"Cậu muốn mua phòng giá thấp?"
"Hả, còn chưa bán đi hả? Thật tốt quá, vừa khéo vợ tôi muốn mua, cậu xem lúc nào hết bận, chúng ta ra ngoài bàn chuyện sang tên một chút." Chu Duệ Trạch cười nói.
"Được, khi nào tôi có thời gian, sẽ nói cho cậu biết." Rốt cuộc Nhiếp Nghiêu cũng hiểu là chuyện gì, liền tạm bợ nói một câu.
Không phải anh muốn từ chối, mà là, chung quy cậu ta có thể giao cho cấp dưới đi mua một căn phòng mà?
Còn an bài diễn viên là anh đây, chuyện này dù sao cũng mất vài ngày.
"Không thành vấn đề." Chu Duệ Trạch cười nói, "Chúng ta ăn cơm xong thì trở về đi, chờ tin tốt của cậu ta."
“Trước mắt thì dì ở bên kia cùng bọn cháu." Chu Duệ Trạch thoải mái nói, "Người một nhà mà đi ra ngoài ở khách sạn nhìn không tốt lắm."
"Đúng vậy." Hà Quyên vừa nghe, gật đầu liên tục.
Nhìn bộ dáng lúc đó của Hà Quyên, trong lòng Chu Duệ Trạch cười thầm, vợ ngốc của anh nha, lẽ nào không phát hiện những lời này là mờ ám hay sao?
Nếu theo như lời nói, dì cùng bọn họ ở chung, bọn họ cũng không thể tiếp tục "Ở riêng" nữa.
Cho nên một lòng giúp dì ấy, cũng là để bọn họ có thể danh chính ngôn thuận ở một nơi cùng nhau, đến lúc đó, một căn phòng, một giường lớn. . . . . . Cơ hội đã tới rồi.
Nếu tận dụng thời cơ tốt một chút, thì việc phá bỏ khoảng cách, là hoàn toàn rất có khả năng.
Tuy nói cái này có chút "Hèn hạ", nhưng mà, anh hèn hạ thì thế nào?
Vợ của mình, tự suy nghĩ một chút có vấn đề gì không?
Huống chi không nhìn thấy vợ yêu của anh đã đồng ý rồi sao?
Muốn mời dì ấy tới nhà ở.
"Dì, dì tới ở chung nhà để con còn có thể chăm sóc dì nhiều hơn một chút, đợi đến sau khi mua phòng xong l.q.d lại nói tiếp." Hà Quyên xa dì nhiều năm, rốt cuộc bây giờ cũng đoàn tụ, cô đương nhiên là hy vọng có thể ở chung một chỗ với dì nhiều hơn.
Bên cạnh, Chu Duệ Trạch cũng giống như cô mong đợi nhìn Phương Thục Tú, anh hết sức hoan nghênh dì ấy tới ở, quá hoan nghênh.
/137
|