Chương 89: Sợ hãi
Editor: VinJR
Beta: Trần Thu Lệ
"Đồ của anh đây.” Hà Quyên đưa tập tài liệu trong tay cho Chu Duệ Trạch, bên trong là cái gì, cô hoàn toàn không mở ra xem.
"Vất vả cho vợ yêu rồi." Chu Duệ Trạch cười cười ôm Hà Quyên, lúc định buông tay ra, không ngờ cánh tay của Hà Quyên choàng qua kéo anh lại.
Chu Duệ Trạch ngạc nhiên sững sốt, mới cười hỏi: "Vợ yêu làm sao vậy? Nhớ anh hả?"
"Sao lại không nói với em?" Hà Quyên nhỏ giọng hỏi.
"Nói cái gì?" Chu Duệ Trạch buồn cười vỗ vỗ lưng Hà Quyên, "Buổi chiều em còn phải đi làm, mau mau trở về đi, đừng để đi làm trễ."
"Em muốn từ chức." Hà Quyên tạo ra một khoảng trống với Chu Duệ Trạch, bình tĩnh nhìn anh chăm chú, ánh mắt chuyên chú như vậy, làm trong lòng Chu Duệ Trạch run lên.
"Từ chức?" Chu Duệ Trạch chậm rãi hỏi ngược lại, "Nghĩ thế nào mà muốn từ chức?"
"Ở chỗ của anh còn tuyển người không?" Hà Quyên hoàn toàn không trả lời câu hỏi của Chu Duệ Trạch, trực tiếp nói thẳng ra ý nghĩ của mình, "Hành chính, thư ký, công nhân vệ sinh cũng được. . . . . ."
"Việc này, chờ một chút. . . . . ." Chu Duệ Trạch hoàn toàn không nghĩ tới Hà Quyên lại nói như vậy, chuyện đang tiếp diễn tốt theo dự tính của anh, nhưng giờ kế hoạch sao lại thoát khỏi quỹ đạo anh đặt ra chứ.
"Hiện giờ còn có dì nhỏ ở đây, em không cần phải gom góp tiền giống như trước kia nữa. Chờ đến khi anh cũng thôi việc, chúng ta dùng tiền đã để giành được để buôn bán nhỏ, mua vài l.q.d đồ vật, cũng có thể sống thật tốt." Hà Quyên hoàn toàn đắm chìm trong trong suy nghĩ của mình.
Bây giờ trong lòng cô giống như có hàng nghìn cây kim chằng chịt đâm vào, cô từng gặp qua người không biết xấu hổ, nhưng chưa bao giờ tiếp xúc với người cực phẩm như Nhiếp Nghiêu.
Trên thế giới này người như vậy cũng có sao?
"Vợ. . . . . ." Chu Duệ Trạch hoàn toàn không biết nói gì, bây giờ tâm tình anh hết sức phức tạp.
"Cứ làm theo như lời nói lúc nãy của em đi, em sẽ tới công ty của anh làm việc, em xem anh ta sẽ làm thế nào? Nếu còn quá đáng, em sẽ làm cho anh ta thân bại danh liệt." Hà Quyên nắm l.q.d lấy tay của Chu Duệ Trạch, lời nói khá hung hãn, loại khí thế đó giống như là hổ mẹ đang che chở cho con của mình.
"Không có chuyện gì, đừng suy nghĩ nhiều như vậy." Lúc Hà Quyên đối mặt với Chu Duệ Trạch, thế nhưng tương đối dịu dàng, "Anh làm việc cho tốt, em sẽ từ chức, anh xem một chút ở công ty của anh có chỗ nào còn trống không? Em sẽ đến làm cùng với anh."
Hà Quyên nói xong, chủ động ấn xuống một nụ hôn trên môi Chu Duệ Trạch, quay đầu rời đi.
Sau khi đợi Hà Quyên rời khỏi, Chu Duệ Trạch vẫn không cử động, cứ đứng ngơ ngác như vậy, giống như bức tượng được điêu khắc.
"Tiến hành rất thuận lợi." Nhiếp Nghiêu bước ra từ bên cạnh, anh mới vừa từ thang máy ra, vừa đi tới cầu thang, lại vô tình nghe được.
Quả nhiên, Hà Quyên giống như lời nói của Chu Duệ Trạch, nếu nghe được chuyện này, nhất định sẽ đến từ chức.
Sau khi Nhiếp Nghiêu nói xong, cũng không nghe Chu Duệ Trạch nói gì, tò mò liếc mắt nhìn: "Cậu làm sao. . . . . ."
Câu nói kế tiếp bị phiền não trong mắt Chu Duệ Trạch làm chấn động, sửng sốt đành nuốt trở vào.
"Nhiếp Nghiêu. . . . . ." Chu Duệ Trạch than nhẹ một tiếng, uể oải nói, "Tôi phát hiện tôi rất khốn kiếp."
Nhiếp Nghiêu suy nghĩ một chút, gật đầu: "Ừ, đúng là như vậy."
Chu Duệ Trạch lập tức trợn mắt hung hăng nhìn Nhiếp Nghiêu một cái, cậu ta cũng không tính an ủi anh một chút sao?
Nhất định phải nói thật như vậy?
Thấy Chu Duệ Trạch bất mãn, Nhiếp Nghiêu hừ lạnh một tiếng: "Cậu vốn chính là khốn kiếp."
Nhiếp Nghiêu hoàn toàn không thấy "Sát ý" trong mắt Chu Duệ Trạch, đi tới ngồi xuống bên cạnh: "Cho đến tận bây giờ ngay cả gia thế của cậu, cậu cũng không nói rõ ràng với cô ấy, l.q.d nếu nói trước kia vì đến gần Hà Quyên sợ cô ấy không chấp nhận cậu, nói vậy còn nghe được. Bây giờ quan hệ của các người không giống với trước kia rồi."
Nhiếp Nghiêu không phải kẻ ngốc, làm sao sẽ không nhìn ra được lúc Chu Duệ Trạch cùng Hà Quyên nói chuyện với nhau?
Cái loại cảm giác thân mật đó, nhìn một cái cũng biết, bây giờ Hà Quyên thật sự ở chung với Chu Duệ Trạch, đã đến mức độ này, còn có cái gì mà Chu Duệ Trạch không thể nói được nữa?
Đối mặt với vấn đề của Nhiếp Nghiêu, Chu Duệ Trạch lựa chọn im lặng, thấy anh không nói gì, l.q.d Nhiếp Nghiêu tiếp tục hỏi: "Không phải cậu muốn cô ấy luôn ở bên cạnh cậu sao, cậu hoàn toàn có thể nói rõ ràng cho cô ấy biết, để cho cô ấy tới đây. Bây giờ cậu còn không nói. . . . . ."
Nhiếp Nghiêu lắc đầu một cái, không đồng ý nói: "Có chút không đạo đức lắm."
Dĩ nhiên, loại đạo đức này bất luận là anh hay là Chu Duệ Trạch, hai người bọn họ cũng không để ở trong mắt.
Vấn đề là, Chu Duệ Trạch phải đối mặt với Hà Quyên thế nào, nếu quan hệ của hai người bọn họ đã thân mật như vậy rồi, còn giấu giếm. . . . . . Không phải có chút quá đáng hay sao?
Nhiếp Nghiêu nói xong, không lên tiếng nữa, trong khoảng thời gian ngắn, bên trong phòng làm việc chìm trong yên tĩnh đến quỷ dị. Đầu Chu Duệ Trạch hơi cúi thấp, nhìn mặt đất chằm chằm, không biết trong đầu đang nghĩ cái gì.
Sau một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng, không lưu loát nói ra ba chữ: "Tôi sợ hãi."
Sau khi nói ra ba chữ thật khó khăn này, phiền não được buông lỏng rất nhiều.
"Tôi sợ sau khi Quyên Tử biết được, sẽ tức giận mà rời khỏi tôi." Chu Duệ Trạch ngẩng đầu, khẩn trương mấp máy môi, "Cậu cũng biết tính tình của Quyên Tử, cô ấy là loại trong cứng l.q.d ngoài mềm. Cô ấy có nguyên tắc riêng của mình, bất luận người nào chạm đến nguyên tắc đó, tuyệt đối cô ấy sẽ không thỏa hiệp."
Nhiếp Nghiêu gật đầu một cái, điều này anh rất đồng ý.
Thường ngày nhìn Hà Quyên là một người ôn hòa, đối với ai cũng cười ha hả tính tình dễ chịu như vậy, nhưng mà, khi xúc phạm đến ranh giới cuối cùng của cô ấy, cô ấy cũng sẽ không e sợ bất cứ thứ gì.
Biết rõ anh "Quyền cao chức trọng" đang uy hiếp Chu Duệ Trạch, cô còn dám tiếp cận, không sợ anh lợi dụng cường quyền làm khó dễ, người như cô ấy chân chính có mấy người?
Huống chi, chỉ cần anh mất hứng một cái, ngày sau ngay cả cơ hội cho Chu Duệ Trạch đến công ty làm việc cũng không có.
Dưới tình huống này, Hà Quyên cũng không phải sợ không phải lo lắng cho tương lai, mà trong thời gian ngắn, nghĩ tới chuyện mở một con đường khác.
Bình tĩnh như vậy, so với ngày thường, cô làm cho người ta cảm thấy hoàn toàn khác biệt.
Khó trách Chu Duệ Trạch sẽ lo lắng, cũng khó có thể nói rõ.
Nhìn thấy biểu tình trên mặt Nhiếp Nghiêu mấy lần, Chu Duệ Trạch cũng biết anh đang nghĩ gì: "Cho nên, tôi muốn chờ một thời gian, đợi đến lúc chắc chắn Quyên Tử sẽ không rời khỏi tôi."
Nhiếp Nghiêu phiền não nhắm hai mắt lại, xoa xoa huyệt thái dương: “Thật ra, tính cách của cậu cũng không thay đổi một chút nào."
Chu Duệ Trạch bất đắc dĩ hừ nhẹ một tiếng: "Tính tình nói thay đổi là sẽ dễ dàng thay đổi sao?"
Ai. . . . . .
Nhiếp Nghiêu im lặng thở dài, bây giờ Hà Quyên cảm thấy Chu Duệ Trạch thật tốt, nếu biết tính tình cậu ấy có nhiều khuyết điểm, không biết sẽ như thế nào.
Chu Duệ Trạch là loại người muốn làm một việc gì, cho dù phải mất bất cứ giá nào đều phải làm cho bằng được, nói dễ nghe thì gọi là có nghị lực, nếu nói khó nghe thì chính là cố chấp.
Cũng may loại tính cách này cũng không nghiêm trọng lắm, nhất là sau khi cách xa cuộc sống trước kia, loại tính cách này đã rất lâu chưa xuất hiện.
Thế nhưng, đối với chuyện của Hà Quyên, Chu Duệ Trạch lại bắt đầu làm như vậy.
Chỉ khác lúc trước là, cậu ấy dùng phương pháp ôn hòa, cũng không có quá khích. . . . . . Được rồi, anh thu hồi lời nói vừa rồi của anh lại, phương pháp quá khích Chu Duệ Trạch chỉ dùng cho người khác, tuyệt đối sẽ không xuất hiện trên người Hà Quyên.
"Vậy cậu phải chờ tới khi nào?" Nhiếp Nghiêu cảm thấy loại chuyện này không thể kéo dài, càng kéo dài, càng khó giải quyết.
Anh cứ nghĩ Chu Duệ Trạch sẽ từ từ tiết lộ tin tức với Hà Quyên, dù sao giữa bọn họ đã không có bất kỳ chướng ngại nào nữa rồi.
Nhưng vẫn còn chưa nói, có phải Chu Duệ Trạch đã lo lắng quá mức rồi hay không hả ?
"Nếu không thì chờ Quyên Tử mang thai rồi hãy nói. . . . . ." Một câu nói của Chu Duệ Trạch lập tức làm Nhiếp Nghiêu đần độn, ngay sau đó cằm ở phía dưới thiếu chút nữa rơi trên mặt đất, "Không, không, không. . . . . . Hay là chờ đứa bé sinh ra xong hãy nói. . . . . . Ừ, hay là chờ đứa bé lớn một chút? Lúc đứa bé còn nhỏ, trong lòng không thể lưu lại bóng ma. . . . . ."
"Tiểu học. . . . . . Không được, khi đó đứa bé còn chưa hiểu chuyện của người lớn, ba mẹ gây gổ, đứa bé sẽ sợ. Hay là trung học. . . . . . Ơ, không được, lúc đó là thời kỳ trưởng thành, tâm tình của đứa bé không dễ dàng khống chế được. Nói lúc học đại học, đứa bé ở trường, cách xa nơi này, khi về đến nhà không còn cảm thấy ấm áp, đứa bé sẽ khó chịu . . . . . ."
"Đợi đến lúc đứa nhỏ tốt nghiệp sẽ làm ảnh hưởng nó tìm việc làm có phải hay không, nếu nó kết hôn, sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của gia đình nhỏ bọn họ?" Nhiếp Nghiêu ở bên cạnh âm trầm suy diễn.
"Ừ, xác thực là như vậy." Chu Duệ Trạch hết lần này tới lần khác không nghe được châm chọc trong lời nói của Nhiếp Nghiêu, còn nghiêm túc gật đầu một cái, "Tôi nên làm thế nào đây? Lúc nào nên nói rõ?"
"Tôi thấy cậu hoàn toàn cũng chưa nghĩ sẽ nói rõ!" Nhiếp Nghiêu tiện tay cầm lên một cái ly, trực tiếp ném tới.
Phản ứng của Chu Duệ Trạch thật sự rất nhanh nhẹn, vững vàng tiếp được, nhìn Nhiếp Nghiêu nói: "Đừng lộn xộn, không thấy tôi đang buồn bực sao?"
Lời nói của Chu Duệ Trạch, làm cho Nhiếp Nghiêu có một loại kích động muốn giết người.
Cậu ta cố tình khó chịu như vậy còn mở mắt vô tội, vẻ mặt buồn thiu nhìn anh, đây là chuyện gì nha?
Còn không muốn cho người ta sống nữa sao?
Sao thời buổi bây giờ Tổng giám đốc lại mang mệnh khổ như vậy?
Không chỉ ném cục diện rối rắm xuống cho anh, chuyện đời sống tình cảm còn phải muốn anh phối hợp?
Anh muốn từ chức!
Ở trong lòng gào thét vô số lần, Nhiếp Nghiêu mới nén tức giận xuống, khôi phục lại bình thường, nếu không, anh rất có thể sẽ ở chỗ này đánh một trận với Chu Duệ Trạch để phát tiết.
"Trước mắt cứ để cho Quyên Tử tới đây làm việc thôi. . . . . ." Lúc Chu Duệ Trạch nói lời này một chút tự tin như ngày thường cũng không có, ngược lại có chút làm bộ đáng thương.
Làm Nhiếp Nghiêu cũng không nói được cái gì nữa, anh thật không nghĩ Chu Duệ Trạch luôn luôn làm việc gọn gàng linh hoạt sẽ có một ngày tinh thần thấp thỏm như vậy.
Là bởi vì quá quan tâm hay sao?
Quá quan tâm đến Hà Quyên, cho nên, sợ một khi Hà Quyên biết rõ chân tướng, một đi không trở lại.
"Tôi biết rõ tôi rất hèn hạ, luôn lợi dụng lòng tốt của Quyên Tử, từng bước từng bước lừa gạt cô ấy đến bên cạnh tôi. Nếu sau khi cô ấy biết được, chắc chắn sẽ rời khỏi tôi. . . . . ." Môi Chu Duệ Trạch mấp máy, khàn giọng nói, "Đó cũng do tôi tự làm tự chịu."
Anh rất sốt ruột, biết Thịnh Nhạc Dục bắt đầu tìm cô gái khác ở bên ngoài, anh vẫn chờ cơ hội cùng Hà Quyên"Vô tình gặp được".
Anh không kịp đợi để gặp mặt bình thường với Hà Quyên, từ từ qua lại ở chung một chỗ.
Xếp đặc nối tiếp xếp đặc, dụ dỗ Hà Quyên rơi vào trong bẫy của anh, che giấu cô thật kín, cũng không muốn cô thoát ra ngoài.
Nhưng mà, sự thật cuối cùng cũng sẽ có một ngày bị vạch trần, anh không biết khi ngày đó đến, phản ứng của Hà Quyên sẽ như thế nào.
Bây giờ anh không thu tay lại được nữa, càng thêm sợ hãi Hà Quyên biết được.
Chu Duệ Trạch nói thật chậm: "Nhiếp Nghiêu, tôi thật sự sợ hãi. . . . . . Rất sợ hãi. . . . . ."
/137
|