Chương 34. Mất mát
Editor: Puck
Xe vừa mới lái vào nhà họ Lãnh, Duy Nhất đã nhìn thấy má Tằng cầm một cái quần đợi cô, còn cô khóc đỏ con mắt cũng không suy nghĩ tại sao cô và lái xe không gọi điện cho má Tằng, sao má Tằng lại biết tình trạng của cô, chỉ mặc quần dài vào lên tầng trên thật nhanh, tự giam mình trong phòng khóc, má Tằng đi lên gõ cửa vô số lần, cô cũng không mở.
Bên tai giống như vẫn còn văng vẳng tiếng cười nhạo và nhục mạ của những người đó, cô không biết sau này đi làm như thế nào, đối mặt với đám người kia như thế nào.
“Duy Nhất, phải kiên cường! Phải kiên cường! Phải kiên cường!” Cô vùi đầu trong chăn hô to mấy tiếng, nhưng cảm giác muốn khóc vẫn mãnh liệt như vậy.
“Đều tại anh! Nói cho em biết có thể khóc, hại em bây giờ yếu ớt như vậy!” Tự nhiên, bắt đầu oán giận người tầng dưới, bước chân lại tự nhiên tiến ra cửa sổ.
Ngoài cửa sổ bóng đêm như mực, mà cửa sổ tầng dưới cũng đen kịt một mảnh, tỏng lòng không hiểu sao cảm thấy mất mát, chậm rãi đi về bên bàn, chống cằm, anh, tại sao không trở lại?
Cứ cách năm phút đồng hồ, cô sẽ nhìn xuống dưới một lần, mãi cho đến khi kim đồng hồ chỉ mười hai giờ, tầng dưới vẫn đen như mực. Tối nay, anh sẽ không về, nhưng mà, tại sao thật hy vọng anh ở nhà?
Lấy hết dũng khí, mở điện thoại di động ra, ấn xuống số điện thoại duy nhất có trong đó, nhận được hồi âm: Xin lỗi, số máy ngài gọi đã tắt…
Lấy từ trong túi xách ra một con búp bê con nít, tóc thật dài xõa hai vai, tóc mái chỉnh tề trước trán, hai mắt thật to, mặc quần jean cũ rách cùng áo sơ mi, hiển nhiên chính là bản thân Duy Nhất.
Đây là bởi vì thú nhồi bông rình coi anh cả đêm, cô không phục mới làm, chuẩn bị làm búp bê nhỏ thay thế mình đi rình coi anh, nhưng mà anh lại không có ở đây…
Rất uất ức lấy bút ra, vẽ mấy giọt nước mắt trên con búp bê nhỏ, cột vào sợi dây thả xuống dưới.
Tiếng chuông như cũ, gió đêm như cũ, nhưng con búp bê nhỏ lại lắc lư cô đơn như vậy…
Cô lau lệ nhỏ, chui vào trong chăn, lặng lẽ nhớ lại giọng nói dịu dàng, lẳng lặng nhớ nhung chữ viết rồng bay phượng múa, lẳng lặng gối lên cái tên đó ngủ -- Lãnh Dực…
Cô không biết mình ngủ bao lâu, ngày giống như tối lại như sáng, vừa sáng vừa tối.
Rốt cuộc…
“Baby, em chính là duy nhất của anh..” Giai điệu quen thuộc vang lên, Duy Nhất nhảy cẫng lên từ trên giường, lấy điện thoại di động ra, liền khóc lớn với người ở đầu bên kia, “Tại sao anh không về nhà?!”
Người ở đầu điện thoại bên kia cảm thấy rất vô tội, rõ ràng ngày hôm qua có người mắng anh là khắc tinh, không muốn anh xuất hiện trong tầm mắt của cô…
“Duy Nhất, tại sao hôm nay không đi làm? Tại sao hai ngày không ăn cơm?”
/376
|