Chương 87: Chú không được bắt nạt đứa bé
Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Vốn là bữa tiệc sinh nhật thịnh soạn biến thành Lãnh Ngạn ôm Duy Nhất đang khóc thầm ngồi trên ghế sa lon an ủi, “Duy Nhất, rốt cuộc là thế nào? Nói cho anh biết?”
Duy Nhất giống như chim nhỏ bị sợ hãi, “Không phải, em không giống như cô ta nói, em không quyến rũ ai, không có…”
Lãnh Ngạn ôm chặt cô, hôn lên trán cô, không ngừng an ủi cô, “Dĩ nhiên không có, anh hiểu Duy Nhất không có, đừng sợ…”
Duy Nhất ngước cặp mắt đẫm lệ, “Anh tin tưởng em? Thật sự tin tưởng em?”
“Dĩ nhiên, anh không tin em thì tin ai? Em là bà xã của anh!” Anh tự tay lau nước mắt cho cô, “Nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em và Cầu Chí Dương đã xảy ra chuyện gì?”
Em là bà xã của anh! Những lời này giống như mật, trấn an hoảng loạn trong lòng, cô dựa vào trong ngực anh rốt cuộc không phát run nữa, “Anh xử lý vụ án cho em mà? Chính anh không nhớ sao?”
“Vụ án của mẹ em?” Anh rất lúng túng, “Xin lỗi, Duy Nhất, chuyện này anh hoàn toàn không nhúng tay vào, tất cả đều do luật sư làm thay, ngay cả vụ án gì anh cũng không biết rõ.” Anh thấy trong mắt Duy Nhất lộ vẻ thất vọng, vội vàng bổ sung, “Tình hình khi đó không như vậy, không ngờ em lại là cô gái đáng yêu như thế, cho nên không để trong lòng.”
Duy Nhất suy nghĩ một chút, cũng không thể trách anh, khi đó mình cũng không nghĩ đến sẽ yêu anh? Chỉ có điều, bây giờ yêu cô sao? Thật sự không xác định
“Duy Nhất?” Anh vuốt ve tóc trên trán cô, “Nếu khó nói thì đừng nói, đừng để người khác nói xằng nói bậy, đây không phải là Duy Nhất!”
“Ừm!” Duy Nhất dúi đầu vào trong lòng anh, “Không phải bị đánh ngã, cảnh tượng kia thật quá đáng sợ!”
Anh thương yêu mà ôm chặt lấy cô, “Sợ thì đừng nói… Cũng đừng suy nghĩ.”
Cô lại cố lấy dũng khí, “Lãnh Ngạn, em nghĩ vẫn nên nói cho anh biết. Từ khi em còn nhỏ, mẹ em đã làm người giúp việc cho nhà họ Cầu, lúc tan học , em thường đến nhà họ Cầu tìm mẹ. Từ nhỏ Cầu Chí Dương lqd thích bắt nạt em, nghĩ mọi biện pháp phong phú bắt nạt em.”
“Thằng nhóc thúi này, lần sau anh giúp em xử lý cậu ta!” Thật ra Cầu Chí Dương giống như Doãn Tiêu Trác, đều là bạn tốt nhiều năm của anh, lại dám can đảm bắt nạt bà xã của anh, sao anh lại bỏ qua cho cậu ta?
“Không phải, đáng sợ nhất không phải việc này. Có một tối, em ngủ thiếp đi trong phòng người giúp việc, Cầu lão gia lại… lại…” Nói tới đây, Duy Nhất vùi mặt vào ngực anh, lại bắt đầu khóc thút thít.
Mặc dù không nói hết, nhưng Lãnh Ngạn là người thông minh, đương nhiên biết ý của cô. Trong lòng khiếp sợ không thôi, nhìn bác Cầu đạo mạo nghiêm trang lại là hạng người như thế? Duy Nhất của anh lại phải trải qua khổ sở như vậy? Đây đều là tàn nhẫn với bất kỳ cô gái nào…
“Sau đó, mẹ em tới, cứu em ra ngoài, kết quả chính bà bị…” Rút kinh nghiệm xương máu, đau làm sao xiết? Thật lâu không nghĩ tới chuyện này, lật ra một lần nữa, giống như vạch vết sẹo ra, xé thành máu tươi đầm đìa. Duy Nhất gào khóc. “Em lo lắng cho mẹ, chạy về nhìn, vừa hay nhìn thấy…” Cô khóc đến không nói ra được.
Tim của anh cũng vì thế mà đau nhức, “Được rồi, không nói, không nói!” Anh ôm chặt lấy Duy Nhất, cảnh tượng như vậy, dù là đàn ông nhìn thấy cũng không chịu nổi, huống chi là cô? Hy vọng ngực của anh có thể an ủi cô…
Âm thanh thịnh thịch trên ngực anh chấn động màng nhĩ của cô, nhịp tim của anh mạnh mẽ có lực, đây là tín hiệu ấm áp, chờ khóc đủ rồi, khóc mệt, cô mới ngược cặp mắt đẫm lệ lên.
“Lãnh Ngạn, em và mẹ đều không bẩn, thật! Không phải bà nói như vậy! Mặc dù mẹ bị ông ta ức hiếp rồi, nhưng mà, bà vì cứu em, bà vẫn rất sạch sẽ, đúng không? Lãnh Ngạn!” Duy Nhất khóc lóc kể lể, vội vã thổ lộ, cô không hy vọng Lãnh Ngạn xem thường cô, xem thường mẹ của cô.
“Đứa ngốc! Dĩ nhiên, mẹ của chúng ta là người mẹ vĩ đại nhất trên thế giới!”
“Của chúng ta?” Duy Nhất không hiểu, nhìn anh chằm chằm, quên khóc, cũng quên trên mặt còn vương đầy nước mắt.
Lãnh Ngạn cười chạm lên chóp mũi cô, “Không phải sao? Mẹ em chính là mẹ anh, mẹ anh đương nhiên cũng là mẹ em! Họ đều rất vĩ đại!”
Lúc này Duy Nhất mới nhớ tới, mình lại nói ra đề tài không nên nói, anh chắc khổ sở…
“Xin lỗi, em không cố ý nhắc tới…”
“Cái gì?” Lúc đầu anh sững sờ, sau nhanh chóng hiểu được, cười nói, “Cái này thì có là gì? Đã qua lâu như vậy, đừng nghe bọn họ, Duy Nhất dienaléudyon có thể dũng cảm đối mặt với mẹ ra đi, sao anh không thể? Thật ra thì nguyện vọng lớn nhất của mẹ chính là hy vọng chúng ta sống vui vẻ, nếu như biết rõ mỗi ngày chúng ta đều vì mẹ mà khổ sở, các mẹ sẽ càng thêm không vui!”
Nghe lời của anh, Duy Nhất thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lại than thở, “Lãnh Ngạn, chúng ta đều chỉ có một mình trên đời này, anh cảm thấy cô độc không?”
Lãnh Ngạn hơi sững sờ, không biết nên trả lời vấn đề của cô như thế nào, cô độc? Hai chữ này gần như theo cả cuộc đời anh, nhưng…
“Em thì sao?” Anh hỏi ngược lại.
Duy Nhất lắc đầu, “Lãnh Ngạn, kể từ sau khi mẹ ra đi, anh biết lúc nào em cảm thấy thực tế nhất không?”
“Hả? Lúc nào?”
“Lúc hai chúng ta gọi điện thoại, anh không cần lên tiếng, đêm khuya yên tĩnh, em có thể nghe rõ ràng tiếng hô hấp của anh, cảm giác đó giống như anh và em đồng thanh đồng khí *, giống như trên thế giới chỉ có anh và em, hoàn toàn không cô độc…
(*) đồng thanh đồng khí: viết tắt của “Đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu”
Nghĩa đen ‘Cùng thanh âm thì ứng đáp, cùng tính khí thì tìm nhau.
Nghĩa bóng ‘Những người có cùng cảnh ngộ, tính cách, nghề nghiệp, sở thích… thường tìm đến nhau, kết thân và ủng hộ nhau, cùng mưu việc lớn.
Lãnh Ngạn lộ vẻ xúc động, ôm chặt cô, không phải anh không giống vậy, chỉ cần có cô, cũng không cảm thấy cô độc…
Cảm thấy ấm áp của anh, Duy Nhất ngửa mặt lên, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề quan trọng, “Lãnh Ngạn, em có chuyện phải nói rõ ràng!” Nói xong đỏ mặt.
“Chuyện gì?” Cảm thấy hơi kỳ lạ khi nhìn gương mặt đỏ ửng của cô.
“Em… Em…” Duy Nhất ấp a ấp úng, “Em… Trong sạch, không bị người kia…”
Sau khi Lãnh Ngạn biết ý của cô, lại gần bên tai cô, nói nhẹ, “Ngốc, anh biết rõ, không phải lần đầu tiên của em cho anh sao?! Em nghĩ rằng anh ngốc như em?”
Mặt Duy Nhất càng thêm đỏ…
/376
|