Chương 26:
May sao đúng lúc này thì Tiêu Tâm Can thức giấc.
Cô nhóc dụi mắt, đột nhiên chợt nhớ ra điều gì, nhảy phắt ra khỏi ghế sofa, cô bé ngắng đầu lên, nhìn ngay thấy Lâm Quán Quán đang tựa lên đầu giường.
Nước mắt của cô nhóc lại lập tức tuôn trào.
“Hu hu… Cô ơi, cô ơi cuối cùng cô đã tỉnh rồi!”
Cô nhóc lao như bay nhào tới bên giường, túm chặt lấy tay của Lâm Quán Quán, mếu máo, “Hu hu hu, cô làm Tâm Can sợ muốn chết.”
Cô nhóc khóc mếu nước mắt nước mũi tèm lem, Lâm Quán Quán cũng xót xa, cô vuốt ve mái tóc mềm mại của cô nhóc, “Con xem, cô không sao còn gì, đừng khóc nữa.”
“Ai bảo là không sao!” Cô nhóc nghẹn ngào chỉ lên đầu Lâm Quán Quán, “Đầu cô phải khâu kìa, hủy dung mắt rồi!”
Khóe miệng Lâm Quán Quán co giật, ai đã dạy cô nhóc cách dùng hai chữ “hủy dung” này không biết!
Không đợi cô lên tiếng, cô nhóc đã lại vừa khóc vừa nói.
“Cô ơi, tại Tâm Can nên cô mới bị hủy dung, cô yên tâm, Tâm Can sẽ bắt bố chịu trách nhiệm!”
“Hả?”
“Cô đã cứu Tâm Can, Tâm Can bảo bồ lấy thân mình báo đáp!”
“Cô đã cứu Tâm Can, Tâm Can bảo bồ lấy thân mình báo đáp!”
Lấy thân báo đáp…
Lấy thân báo đáp…
Lấy thân báo đáp…
Một giây!
Hai giây!
Năm giây trôi qua…
Ai nấy tròn mắt nhìn nhau, phòng bệnh lặng ngắt như tờ.
Một lúc lâu sau.
“THỤU Tiêu Diễn phun một ngụm nước ra ngoài miệng, ho sặc sụa, anh ta bưng miệng, “Khụ khụ… Tâm Can, con vừa nói gì?”
Cô nhóc ngúng nguẫy hát tóc, nói dõng dạc, “Cô xinh đẹp cứu con nên bị hủy dung rồi! Hủy dung đó! Chú hai nói với con rằng đàn ông là loài động vật có thị giác nông cạn nhất, coi ngoại hình là số một mà! Cô xinh đẹp bị hủy dung rồi, chắc chắn sau này sẽ khó lấy chồng lắm! Vì cứu Tâm Can nên cô ấy mới ra nông nỗi này, Tâm Can còn quá nhỏ không có năng lực chịu trách nhiệm, bố là người giám hộ của Tâm Can, dĩ nhiên phải chịu trách nhiệm với cô xinh đẹp rồi còn gì!”
Tiêu Diễn, “…”
Anh ta không cãi lại đượ!
c Mắt một lúc, anh ta mới nặn ra được một câu, “Nhưng mà… cô xinh đẹp của con đã bị hủy dung rồi, mà con vẫn muốn bố con lấy thân ra báo đáp à?”
Ngầm ý muốn nói, con không lo bố con xem thường cô ấy à?
Nghe vậy, cô nhóc trợn mắt hung dữ, “Chú hai, chú tưởng bố con cũng nông cạn như chú sao!”
Tiêu Diễn nông cạn, “…”
“Ha ha…” Lâm Quán Quán bối rối bật cười, “Tâm Can, con đừng đùa!”
“Tâm Can có nói đùa đâu!”
Tiêu Tâm Can ôm chặt tay Lâm Quán Quán, đôi mắt nhìn cô sáng ngời, “Cô ơi, từ lần đầu tiên gặp cô con đã thích cô lắm rồi, cô làm mẹ của Tâm Can được không?”
Khóe miệng Lâm Quán Quán co giật.
Cô phải trả lời thế nào đây.
“Ôi, cô Lâm, nhà chúng tôi ghét nhất nợ tình nợ nghĩa người khác, cô vẫn nên đưa ra một yêu cầu nào đó thì hơn.”
Lâm Quán Quán, “…!”
May sao đúng lúc này thì Tiêu Tâm Can thức giấc.
Cô nhóc dụi mắt, đột nhiên chợt nhớ ra điều gì, nhảy phắt ra khỏi ghế sofa, cô bé ngắng đầu lên, nhìn ngay thấy Lâm Quán Quán đang tựa lên đầu giường.
Nước mắt của cô nhóc lại lập tức tuôn trào.
“Hu hu… Cô ơi, cô ơi cuối cùng cô đã tỉnh rồi!”
Cô nhóc lao như bay nhào tới bên giường, túm chặt lấy tay của Lâm Quán Quán, mếu máo, “Hu hu hu, cô làm Tâm Can sợ muốn chết.”
Cô nhóc khóc mếu nước mắt nước mũi tèm lem, Lâm Quán Quán cũng xót xa, cô vuốt ve mái tóc mềm mại của cô nhóc, “Con xem, cô không sao còn gì, đừng khóc nữa.”
“Ai bảo là không sao!” Cô nhóc nghẹn ngào chỉ lên đầu Lâm Quán Quán, “Đầu cô phải khâu kìa, hủy dung mắt rồi!”
Khóe miệng Lâm Quán Quán co giật, ai đã dạy cô nhóc cách dùng hai chữ “hủy dung” này không biết!
Không đợi cô lên tiếng, cô nhóc đã lại vừa khóc vừa nói.
“Cô ơi, tại Tâm Can nên cô mới bị hủy dung, cô yên tâm, Tâm Can sẽ bắt bố chịu trách nhiệm!”
“Hả?”
“Cô đã cứu Tâm Can, Tâm Can bảo bồ lấy thân mình báo đáp!”
“Cô đã cứu Tâm Can, Tâm Can bảo bồ lấy thân mình báo đáp!”
Lấy thân báo đáp…
Lấy thân báo đáp…
Lấy thân báo đáp…
Một giây!
Hai giây!
Năm giây trôi qua…
Ai nấy tròn mắt nhìn nhau, phòng bệnh lặng ngắt như tờ.
Một lúc lâu sau.
“THỤU Tiêu Diễn phun một ngụm nước ra ngoài miệng, ho sặc sụa, anh ta bưng miệng, “Khụ khụ… Tâm Can, con vừa nói gì?”
Cô nhóc ngúng nguẫy hát tóc, nói dõng dạc, “Cô xinh đẹp cứu con nên bị hủy dung rồi! Hủy dung đó! Chú hai nói với con rằng đàn ông là loài động vật có thị giác nông cạn nhất, coi ngoại hình là số một mà! Cô xinh đẹp bị hủy dung rồi, chắc chắn sau này sẽ khó lấy chồng lắm! Vì cứu Tâm Can nên cô ấy mới ra nông nỗi này, Tâm Can còn quá nhỏ không có năng lực chịu trách nhiệm, bố là người giám hộ của Tâm Can, dĩ nhiên phải chịu trách nhiệm với cô xinh đẹp rồi còn gì!”
Tiêu Diễn, “…”
Anh ta không cãi lại đượ!
c Mắt một lúc, anh ta mới nặn ra được một câu, “Nhưng mà… cô xinh đẹp của con đã bị hủy dung rồi, mà con vẫn muốn bố con lấy thân ra báo đáp à?”
Ngầm ý muốn nói, con không lo bố con xem thường cô ấy à?
Nghe vậy, cô nhóc trợn mắt hung dữ, “Chú hai, chú tưởng bố con cũng nông cạn như chú sao!”
Tiêu Diễn nông cạn, “…”
“Ha ha…” Lâm Quán Quán bối rối bật cười, “Tâm Can, con đừng đùa!”
“Tâm Can có nói đùa đâu!”
Tiêu Tâm Can ôm chặt tay Lâm Quán Quán, đôi mắt nhìn cô sáng ngời, “Cô ơi, từ lần đầu tiên gặp cô con đã thích cô lắm rồi, cô làm mẹ của Tâm Can được không?”
Khóe miệng Lâm Quán Quán co giật.
Cô phải trả lời thế nào đây.
“Ôi, cô Lâm, nhà chúng tôi ghét nhất nợ tình nợ nghĩa người khác, cô vẫn nên đưa ra một yêu cầu nào đó thì hơn.”
Lâm Quán Quán, “…!”
/64
|