“Nói, cuối cùng thì chuyện là thế nào?” Hai người vừa vào toilet. Lăng Nhược Tịch lập tức lôi kéo Tiêu Thiển, hai mắt sáng lấp lánh, dường như cô đã ngửi được mùi gian tình.
Tiêu Thiển cũng không phải là người õng ẹo, ngượng ngùng, lại nói, cô mà có chuyện giấu trong lòng thì sẽ rất khó chịu, đã muốn nói với Lăng Nhược Tịch từ lâu rồi, nhưng vẫn ngại ngùng mở miệng, lúc này bị cô bắt gặp, thì không cần e dè gì nữa, nói toẹt ra luôn: “Thật ra cũng không có gì, chuyện bắt đầu rất là máu chóa, sau khi đi làm vài ngày ở Hoàn Vũ, mình dậy trễ thấy đã muộn giờ cho nên chạy như điên, ai ngờ ở ngã rẽ đúng lúc va phải tổng giám đốc, sau đó còn rất trùng hợp làm cái ly trêи tay anh ta văng xuống đất. Anh ta lập tức đen mặt, đùng đùng dạy dỗ mình một trận, cuối cùng còn nói xuất xứ của cái ly là kiệt tác của danh nhân nào đó, giá thành hơn một triệu, nói mình khi nào đền cho anh ta, con bà nó, một triệu lận đó, mình đã không quyền không tiền thì còn hôm nào chứ, cả năm cũng không trả nổi. Cuối cùng, thì mình phải ký giấy nợ, cách trừ đó là tớ chẳng những phải thực tập ở công ty anh ta, mà còn phải làm chân sai vặt cho anh ta sau khi tan tầm, đó chính là trợ lý cá nhân+ thư ký tùy thân+ chân sai vặt, dù sao thì anh ta sai gì mình phải làm nấy, đấy, đủ máu chóa chưa ~~~”
“Anh ấy coi trọng cậu đó.” Lăng Nhược Tịch nghe xong liền tổng kết.
“Mới đầu mình cũng cảm thấy thế. Cứ nghĩ là mình chịu uất ức một chút, được đến gần anh ta cũng được, tuy người thì có chút ngang ngược ấy! Nhưng nói thế nào cũng là kim cương lão ngũ! Miễn cưỡng lắm thì mình cũng chỉ là cô bé lọ lem! Nhưng chuyện không bao lâu, mình liền biết anh ấy đã có vị hôn thê, thèm vào, này còn không phải đang trêu chọc mình sao? Nhưng người ta chỉ thủ đoạn một chút, thái độ cũng mập mờ, cũng không làm chuyện gì quá phận. Mà nói, mình nợ anh ta là thật, lại còn bị uy hϊế͙p͙, nếu không nghe lời, thì sẽ bị đuổi việc. Mình dốc hết tâm huyết, qua năm ải chém sáu tướng mới vào được Hoàn Vũ, khó khăn lắm mới đến gần thần tượng Abne của mình, sao lại có thể bị đuổi việc như thế cơ chứ, cho nên hết cách rồi đành phải cầm cự thế này thôi.” Tiêu Thiển xoắn xuýt kể chuyện của mình.
Nghe bạn nói vậy, Lăng Nhược Tịch cũng không hiểu được Vũ Kinh Phàm đến cùng là đang chơi trò ma gì. Theo tính cách của anh ấy mà nói, nếu như không có ý gì với Tiêu Thiển thì sẽ không trêu chọc cô như vậy, nhưng chuyện anh còn có vị hôn thê? Chuyện này cô chưa từng nghe Cung Thụy Thần nói đến, tối nay phải hỏi dò anh một chút mới được. Nghĩ vậy, Lăng Nhược Tịch im lặng. Dù sao cũng là chuyện mình không biết, hơn nữa quan hệ hai bên đều thân thiết, nên cũng không thể nói mò.
“Được rồi, cậu hỏi xong rồi đến lượt mình hỏi, sao cậu đến đây?” Tiêu Thiển là người lạc quan, tâm tình đến nhanh đi cũng nhanh. Thì thầm to nhỏ hết chuyện của mình, lập tức nhớ ra chuyện Lăng Nhược Tịch.
“Cái đó, ha ha…” Lăng Nhược Tịch cười ngây ngô với cô bạn, cố gắng lừa gạt cho qua, dù sao chuyện cô đã kết hôn cũng giấu cô ấy, nếu mà để cô biết được, tuyệt đối không dễ dàng tha cho mình.
“Cười ngốc gì đó, nhanh nhanh thành thật khai báo đi.” Tiêu Thiển gầm nhẹ cắt đứt nụ cười ngây ngô của Lăng Nhược Tịch, hai tay khoanh ngực nheo mắt cảnh báo, nếu mà dám không thành thật sẽ cho cô đẹp mặt.
“Ấy, cái đó, mình theo ông xã đến đây.” Lăng Nhược Tịch lùi về sau một bước, cẩn thận tạo khoảng cách với cô.
“Ai vậy?” Tiêu Thiển không nghĩ cô nói ‘ông xã’ là ông xã thật, chỉ coi như cách gọi buồn nôn dành cho bạn trai của cô, cho nên đối với danh xưng này cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ tò mò vì đêm nay có tận mấy anh đẹp trai, rốt cuộc anh ‘chồng’ mà cô nói là người nào.
Lăng Nhược Tịch thấy cô không có phản ứng gì quá cho nên mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ tới chuyện hai người đã ra ngoài hồi lâu, cũng cần phải quay về, thế là nói: “Lát nữa sẽ giới thiệu cho cậu biết, chúng ta nhanh chóng quay lại thôi! Đi cũng đã lâu rồi.”
“Ừm, được.” Tiêu Thiển nghe cô nói vậy, mới cảm thấy mình ra ngoài đã lâu, thế nên gật đầu cùng nhau về, chỉ là đi đến cửa đột nhiên dừng lại, không kiềm chế hét lên: “Mãi nói chuyện với ái phi, trẫm quên mất là trẫm đến đây để đi vệ sinh.” Nói rồi vội vàng quay ngược lại.
Khi hai người trở lại phòng bao, bên trong đã bắt đầu ca hát, Trần Minh Hiên đang hát tình ca với cô bạn gái anh ta dẫn đến, mấy người còn lại thì ngồi ở ghế bên kia trò chuyện phiếm cùng nhau.
Lăng Nhược Tịch nắm tay Tiêu Thiển cùng đi vào, Cung Thụy Thần thấy vợ yêu đi qua, liền dịch người sang một chút chừa chỗ trống bên cạnh cho cô, Lăng Nhược Tịch rất tự nhiên đi lại ngồi xuống bên cạnh anh.
Vũ Kinh Phàm đương nhiên cũng chừa chỗ ngồi bên cạnh mình cho Tiêu Thiển, nhưng cô nàng cắn răng xem như không nhận ra, đi đến bên cạnh Lăng Nhược Tịch, vỗ vai cô ý bảo nhích sang cho mình ngồi cùng.
Lăng Nhược Tịch trộm nhìn gương mặt tuấn tú của Vũ Kinh Phàm đen thui ngay lập tức, cảm thấy người này, thường ngày là một người chính trực đàng hoàng, ưu nhã giờ lại biến sắc thế này thì thật sự quá thú vị, thế là cô vờ như không biết giới thiệu Tiêu Thiển làm quen với Cung Thụy Thần.
Tiêu Thiển mặc dù chưa từng gặp qua Cung Thụy Thần nhưng danh tiếng của thái tử gia Cung thị không phải là cô chưa từng nghe qua. Cho nên nhân dịp Cung Thụy Thần đứng dậy đi lấy bánh ngọt cho Lăng Nhược Tịch, Tiêu Thiển lén lén nhéo tay cô một cái, nghiến răng nghiến lợi nói vào tai cô: “Giỏi ha, Tiểu Tịch Tịch, thì ra cậu mới thật sự là người đi cửa sau, thế mà lại giấu không nói với mình tiếng nào.”
“Ha ha, mình cũng không phải là cố ý gạt cậu, đó là vì mình bất đắc dĩ! Mình cam đoan ngoại trừ chuyện đi cửa sau đợt phỏng vấn đó, thì mấy chuyện sau này mình đều dựa vào thực lực bản thân, ngay cả lần tuyển chọn này, tuyệt đối công bằng, mình thề.” Lăng Nhược Tịch ra sức thề thốt, cô cũng không mong Tiêu Thiển sẽ hiểu lầm bản thân mình là người thích dựa vào mối quan hệ để leo lên.
Tiêu Thiển cũng không phải là người õng ẹo, ngượng ngùng, lại nói, cô mà có chuyện giấu trong lòng thì sẽ rất khó chịu, đã muốn nói với Lăng Nhược Tịch từ lâu rồi, nhưng vẫn ngại ngùng mở miệng, lúc này bị cô bắt gặp, thì không cần e dè gì nữa, nói toẹt ra luôn: “Thật ra cũng không có gì, chuyện bắt đầu rất là máu chóa, sau khi đi làm vài ngày ở Hoàn Vũ, mình dậy trễ thấy đã muộn giờ cho nên chạy như điên, ai ngờ ở ngã rẽ đúng lúc va phải tổng giám đốc, sau đó còn rất trùng hợp làm cái ly trêи tay anh ta văng xuống đất. Anh ta lập tức đen mặt, đùng đùng dạy dỗ mình một trận, cuối cùng còn nói xuất xứ của cái ly là kiệt tác của danh nhân nào đó, giá thành hơn một triệu, nói mình khi nào đền cho anh ta, con bà nó, một triệu lận đó, mình đã không quyền không tiền thì còn hôm nào chứ, cả năm cũng không trả nổi. Cuối cùng, thì mình phải ký giấy nợ, cách trừ đó là tớ chẳng những phải thực tập ở công ty anh ta, mà còn phải làm chân sai vặt cho anh ta sau khi tan tầm, đó chính là trợ lý cá nhân+ thư ký tùy thân+ chân sai vặt, dù sao thì anh ta sai gì mình phải làm nấy, đấy, đủ máu chóa chưa ~~~”
“Anh ấy coi trọng cậu đó.” Lăng Nhược Tịch nghe xong liền tổng kết.
“Mới đầu mình cũng cảm thấy thế. Cứ nghĩ là mình chịu uất ức một chút, được đến gần anh ta cũng được, tuy người thì có chút ngang ngược ấy! Nhưng nói thế nào cũng là kim cương lão ngũ! Miễn cưỡng lắm thì mình cũng chỉ là cô bé lọ lem! Nhưng chuyện không bao lâu, mình liền biết anh ấy đã có vị hôn thê, thèm vào, này còn không phải đang trêu chọc mình sao? Nhưng người ta chỉ thủ đoạn một chút, thái độ cũng mập mờ, cũng không làm chuyện gì quá phận. Mà nói, mình nợ anh ta là thật, lại còn bị uy hϊế͙p͙, nếu không nghe lời, thì sẽ bị đuổi việc. Mình dốc hết tâm huyết, qua năm ải chém sáu tướng mới vào được Hoàn Vũ, khó khăn lắm mới đến gần thần tượng Abne của mình, sao lại có thể bị đuổi việc như thế cơ chứ, cho nên hết cách rồi đành phải cầm cự thế này thôi.” Tiêu Thiển xoắn xuýt kể chuyện của mình.
Nghe bạn nói vậy, Lăng Nhược Tịch cũng không hiểu được Vũ Kinh Phàm đến cùng là đang chơi trò ma gì. Theo tính cách của anh ấy mà nói, nếu như không có ý gì với Tiêu Thiển thì sẽ không trêu chọc cô như vậy, nhưng chuyện anh còn có vị hôn thê? Chuyện này cô chưa từng nghe Cung Thụy Thần nói đến, tối nay phải hỏi dò anh một chút mới được. Nghĩ vậy, Lăng Nhược Tịch im lặng. Dù sao cũng là chuyện mình không biết, hơn nữa quan hệ hai bên đều thân thiết, nên cũng không thể nói mò.
“Được rồi, cậu hỏi xong rồi đến lượt mình hỏi, sao cậu đến đây?” Tiêu Thiển là người lạc quan, tâm tình đến nhanh đi cũng nhanh. Thì thầm to nhỏ hết chuyện của mình, lập tức nhớ ra chuyện Lăng Nhược Tịch.
“Cái đó, ha ha…” Lăng Nhược Tịch cười ngây ngô với cô bạn, cố gắng lừa gạt cho qua, dù sao chuyện cô đã kết hôn cũng giấu cô ấy, nếu mà để cô biết được, tuyệt đối không dễ dàng tha cho mình.
“Cười ngốc gì đó, nhanh nhanh thành thật khai báo đi.” Tiêu Thiển gầm nhẹ cắt đứt nụ cười ngây ngô của Lăng Nhược Tịch, hai tay khoanh ngực nheo mắt cảnh báo, nếu mà dám không thành thật sẽ cho cô đẹp mặt.
“Ấy, cái đó, mình theo ông xã đến đây.” Lăng Nhược Tịch lùi về sau một bước, cẩn thận tạo khoảng cách với cô.
“Ai vậy?” Tiêu Thiển không nghĩ cô nói ‘ông xã’ là ông xã thật, chỉ coi như cách gọi buồn nôn dành cho bạn trai của cô, cho nên đối với danh xưng này cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ tò mò vì đêm nay có tận mấy anh đẹp trai, rốt cuộc anh ‘chồng’ mà cô nói là người nào.
Lăng Nhược Tịch thấy cô không có phản ứng gì quá cho nên mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ tới chuyện hai người đã ra ngoài hồi lâu, cũng cần phải quay về, thế là nói: “Lát nữa sẽ giới thiệu cho cậu biết, chúng ta nhanh chóng quay lại thôi! Đi cũng đã lâu rồi.”
“Ừm, được.” Tiêu Thiển nghe cô nói vậy, mới cảm thấy mình ra ngoài đã lâu, thế nên gật đầu cùng nhau về, chỉ là đi đến cửa đột nhiên dừng lại, không kiềm chế hét lên: “Mãi nói chuyện với ái phi, trẫm quên mất là trẫm đến đây để đi vệ sinh.” Nói rồi vội vàng quay ngược lại.
Khi hai người trở lại phòng bao, bên trong đã bắt đầu ca hát, Trần Minh Hiên đang hát tình ca với cô bạn gái anh ta dẫn đến, mấy người còn lại thì ngồi ở ghế bên kia trò chuyện phiếm cùng nhau.
Lăng Nhược Tịch nắm tay Tiêu Thiển cùng đi vào, Cung Thụy Thần thấy vợ yêu đi qua, liền dịch người sang một chút chừa chỗ trống bên cạnh cho cô, Lăng Nhược Tịch rất tự nhiên đi lại ngồi xuống bên cạnh anh.
Vũ Kinh Phàm đương nhiên cũng chừa chỗ ngồi bên cạnh mình cho Tiêu Thiển, nhưng cô nàng cắn răng xem như không nhận ra, đi đến bên cạnh Lăng Nhược Tịch, vỗ vai cô ý bảo nhích sang cho mình ngồi cùng.
Lăng Nhược Tịch trộm nhìn gương mặt tuấn tú của Vũ Kinh Phàm đen thui ngay lập tức, cảm thấy người này, thường ngày là một người chính trực đàng hoàng, ưu nhã giờ lại biến sắc thế này thì thật sự quá thú vị, thế là cô vờ như không biết giới thiệu Tiêu Thiển làm quen với Cung Thụy Thần.
Tiêu Thiển mặc dù chưa từng gặp qua Cung Thụy Thần nhưng danh tiếng của thái tử gia Cung thị không phải là cô chưa từng nghe qua. Cho nên nhân dịp Cung Thụy Thần đứng dậy đi lấy bánh ngọt cho Lăng Nhược Tịch, Tiêu Thiển lén lén nhéo tay cô một cái, nghiến răng nghiến lợi nói vào tai cô: “Giỏi ha, Tiểu Tịch Tịch, thì ra cậu mới thật sự là người đi cửa sau, thế mà lại giấu không nói với mình tiếng nào.”
“Ha ha, mình cũng không phải là cố ý gạt cậu, đó là vì mình bất đắc dĩ! Mình cam đoan ngoại trừ chuyện đi cửa sau đợt phỏng vấn đó, thì mấy chuyện sau này mình đều dựa vào thực lực bản thân, ngay cả lần tuyển chọn này, tuyệt đối công bằng, mình thề.” Lăng Nhược Tịch ra sức thề thốt, cô cũng không mong Tiêu Thiển sẽ hiểu lầm bản thân mình là người thích dựa vào mối quan hệ để leo lên.
/162
|