Vừa lên xe, Lăng Nhược Tịch lập tức gọi điện thoại cho Tiêu Thiển, dặn cô phải về thẳng trường học, đến nơi phải gọi điện lại cho mình, Tiêu Thiển đáp ứng từng cái một, cô mới yên tâm một chút.
Về đến nhà, Lăng Nhược Tịch lấy điện thoại gọi cho Tiêu Thiển ngay lập tức, điện thoại Tiểu Thiển có đổ chuông nhưng không ai bắt máy, Lăng Nhược Tịch lo lắng đi vòng quanh trong phòng.
Cung Thụy Thần nhìn cô như vậy cũng thật bó tay, giành lấy điện thoại trong tay cô. Nói: “Đừng gọi nữa, chuyện gì nên xảy ra thì sớm muộn cũng sẽ xảy ra, em giúp được lần này, cũng không giúp được lần sau.”
Lăng Nhược Tịch nghe xong cũng xù lông, trừng mắt hét với anh: “Anh có ý gì, lẽ nào Vũ Kinh Phàm thật sự có ý định kia, đàn ông các anh thật xấu xa!”
Cung Thụy Thần nghe vậy, nhíu mày, không vui hỏi ngược lại cô: “Chuyện nào thì nói chuyện đó, đừng có một gậy đánh cả đám người, đàn ông bọn anh xấu xa là thế nào?”
“Chuốc say người ta, thần trí mơ màng liền đưa lên giường làm chuyện xấu. Sau đó nếu anh không muốn chịu trách nhiệm thì sẽ nói là do rượu say không biết gì, đúng thật là vô sỉ mà.” Lăng Nhược Tịch vô cùng phản cảm với chuyện ‘Say rượu mất lý trí’ cho nên giọng nói cũng không được tự nhiên rất khó nghe.
“Sao em biết anh cả không muốn chịu trách nhiệm, em cũng không phải là người trong cuộc, chuyện gì cũng không biết thì đừng có nói mò.” Cung Thụy Thần tuy cũng không hiểu Vũ Kinh Phàm đang có ý định gì, nhưng mà anh rất tin tưởng nhân phẩm của anh em nhà mình.
“Muốn chịu trách nhiệm thì nói ra cho rõ ràng, cứ như vậy mà hồ đồ chiếm đoạt trong sạch của con gái nhà người ta là sao, anh nhanh nhanh gọi điện cho anh ấy, nói anh ấy nên từ bỏ suy nghĩ này đi.” Lăng Nhược Tịch đối với chuyện này hết sức phản đối, không tha thứ.
Cung Thụy Thần không muốn vì chuyện này mà cãi nhau với vợ, thế nên đè nén khó chịu trong lòng xuống, vỗ vỗ bả vai cô, nói: “Được rồi, được rồi, là chuyện riêng của họ, chúng ta đừng cãi nhau có được hay không, không còn sớm nữa, nhanh đi tắm đi! Sáng sớm mai em còn có lớp nữa đó!”
Lăng Nhược Tịch cũng biết mình không nên vì chuyện của người khác mà cãi nhau với anh, nhưng Tiêu Thiển đã giúp đỡ cô rất nhiều, cô không thể thấy chết mà không cứu: “Cái gì mà chuyện riêng của người khác, là chuyện liên quan đến trong sạch của Tiêu Thiển, em sao có thể không quan tâm được.”
Cung Thụy Thần thấy cô còn cố chấp không buông, có chút mất kiên nhẫn, sẵng giọng nói: “Có thể xảy ra quan hệ với thái tử gia Hoàn Vũ, đừng nói là cô ấy, mà ngay cả danh môn thục viện cũng cầu còn không được, em quan tâm cái gì!”
“Anh…” Lăng Nhược Tịch sửng sốt, lời của anh khiến cho cô nhớ tới cuộc hôn nhân của mình, đây chính là ví dụ điểm hình. Điều này làm cô không còn cách nào phản bác được.
Nhìn cô ảm đạm trong nháy mắt, Cung Thụy Thần nhất thời nhận ra là mình lỡ lời, nhưng lời đã nói ra rồi, nếu càng giải thích thì càng hỏng bét, Cung Thụy Thần muốn mở miệng nhưng lại không thể tìm được lời lẽ thích hợp để xoa dịu cô.
Lăng Nhược Tịch đột nhiên cười khổ: “Anh nói rất có lý.” Sau đó cũng không cãi nữa, xoay người đi vào phòng tắm.
Cung Thụy Thần bị nụ cười khổ của cô khiến lòng cảm thấy thật khó chịu, thở dài, sợ cô thật sự vướng mắc chuyện của Tiêu Thiển, anh sang phòng sách, lấy điện thoại ra gọi cho Vũ Kinh Phàm.
Qua hồi lâu, điện thoại có người nhận, bên tai truyền đến hơi thở hổn hển, Vũ Kinh Phàm gầm khẽ: “Cung Thụy Thần, thằng nhóc kia, tốt nhất là cậu có chuyện chính đáng để nói.”
Cung Thụy Thần nghe thấy bên kia điện thoại truyền ra tiếng khóc lóc nỉ non khe khẽ của cô gái, nghĩ đã không còn kịp nữa rồi, nhanh chóng nói một câu: “Mời ngài tiếp tục.” Sau đó nhanh chóng tắt máy, có thể tưởng tượng được người bên kia điện thoại đã nổi trận lôi đình rồi, bất quá còn may, bên cạnh còn có bình chữa lửa, anh ta cũng không lập tức tìm mình tính sổ, bất quá chờ anh ta rảnh rồi rồi thì ‘Chuyện cần nói’ này nhất định không tránh khỏi.
Vừa nghĩ đến chuyện so găng trêи đài cùng anh cả, Cung Thụy Thần cũng hơi đau đầu rồi, không phải anh sợ thua, chỉ là anh vẫn theo chủ nghĩa ‘Quân tử động khẩu không động thủ’, điều này thật sự trái với quy tắc làm người của anh.
Đau đầu không phải mỗi chuyện này, bây giờ còn có chuyện quan trọng khẩn cấp hơn nhiều, chính là anh đã chạm vào tử huyệt của cô vợ nhỏ rồi. Nghĩ vậy, Cung Thụy Thần nhanh chóng vọt vào phòng tắm bên cạnh, sau đó chạy về phòng ngủ.
Lúc anh vào, Lăng Nhược Tịch đã tắm xong, nằm trong chăn rồi. Cung Thụy Thần tắt đèn, nằm xuống bên cạnh cô, đưa tay ra kéo cô ôm vào lòng. Lăng Nhược Tịch cũng không phản kháng, cứ như vậy vùi vào ngực anh, ngoan ngoãn mặc anh ôm ấp.
Cô thế này làm cho Cung Thụy Thần thật không thể tưởng tượng được, anh cúi đầu hôn cô, cô liền hé miệng nhỏ ra, ngậm lấy lưỡi anh, ngoan ngoãn ʍút̼ lấy.
Cung Thụy Thần kϊƈɦ động, hai ba cái đã cởi sạch quần áo của cô, anh dùng ngón tay trêu đùa hoa huy*t đến khi cảm thấy hôm nay cô không nhanh chóng ướt át như thường. Cung Thụy Thần kiên nhẫn nhào nặn hôn hít, kϊƈɦ thích cô. Cuối cùng, cũng đợi được cô đã đủ ướt liền đỡ lấy phân thân của mình cắm vào trong.
Mưa rền gió dữ mấy trăm lần, động tác của Cung Thụy Thần cũng dần chậm lại, tuy rằng huyệt nhỏ này vẫn căng chật trơn trợt như thường, cô cũng rất phối hợp rêи rỉ kêu to, nhưng Cung Thụy Thần lại cảm thấy không đúng.
Ngày thường dường như muốn thế nào cũng không đủ, nhưng hôm nay đột nhiên lại vô vị thế này. Cung Thụy Thần không tin, hung hăng đẩy vào trong cô hai cái, cô cũng rầm rì lên hai tiếng, chỉ là âm thanh này hoàn toàn không giống với rêи rỉ vì động tình, ngược lại giống như đang kiềm chế.
Cung Thụy Thần dừng động tác, đưa tay bật đèn ngủ lên, Lăng Nhược Tịch không kịp chuẩn bị, lập tức bị ánh đèn chiếu vào nên vội vàng quay đầu sang chỗ khác.
Khóe mắt cô rõ ràng còn vương nước, trong lòng Cung Thụy Thần chợt khẩn trương hơn, không tự chủ đưa tay ra muốn lau sạch nước mắt cho cô. Lăng Nhược Tịch theo bản năng nâng tay mình lên, qua quýt tự mình lau nước mắt, sau đó đặt tay lên trán, ngăn cản tầm nhìn của anh, buồn bực nói: “Anh còn muốn làm hay không, không muốn làm thì xuống đi, em muốn ngủ.”
Cung Thụy Thần bị thái độ tiêu cực chống cự này của cô làm cho vô cùng tức giận, anh kéo cánh tay cô ra lệnh: “Mở mắt nhìn anh.”
Lăng Nhược Tịch nghe lời mở mắt. Quả nhiên, đáy mắt cô lạnh lẽo không tìm thấy được một tia ý loạn tình mê nào cả.
Nhiệt tình dâng tràn bỗng chốc tắt ngấm, Cung Thụy Thần trầm giọng nói: “Lăng Nhược Tịch, em đừng có quá đáng!”
“Em quá đáng gì chứ! Em không phải là hoàn toàn nghe theo lời anh sao, anh muốn làm em cũng phối hợp, anh không làm thì em ngủ, lẽ nào anh còn muốn em hầu hạ anh, vậy được, anh nằm xuống đi!” Lăng Nhược Tịch ra vẻ như muốn nhổm người dậy.
Nghe ra cô đang nói lẫy, nhưng Cung Thụy Thần bị cô chọc tức điên rồi, cắn răng nghiến lợi nói: “Em vẫn chưa thôi đi phải không. Có phải do anh cưng chiều em tận trời rồi em quên mất thân phận của mình có đúng hay không?”
Cung Thụy Thần chỉ là tức giận nên lỡ miệng nói ra, nhưng Lăng Nhược Tịch nghe thấy lập tức xù lông, đẩy anh ra, ngồi xuống nói: “Em có thân phận gì? Đúng, bất quá em chỉ là con cờ mà ba em dùng trong cuộc hôn nhân thương nghiệp này mà thôi, cũng không trách được vì sao anh không tôn trọng em.”
Cung Thụy Thần nói xong cũng tự nhận ra rằng mình quá lời, cũng đã hối hận, nhưng nghe cô chỉ trích mình không tôn trọng cô như vậy, anh nhíu mày, lạnh lùng nói: “Lăng Nhược Tịch, lời này em nói ra có tự hỏi lương tâm mình không, anh không tôn trọng em sao? Bất kể là chuyện gì em muốn làm, anh đều giúp em thực hiện, mặc kệ là em muốn thứ gì, cũng không cần mở miệng anh đã nghĩ cách dâng tận tay cho em. Sợ em ở cùng ba mẹ không được thoải mái, anh thà rằng làm ba mẹ buồn lòng cũng đưa em ra ngoài sống. Em còn muốn thế nào nữa, nếu như em nói anh không tôn trọng em là chuyện trêи giường, thì anh không còn gì để nói, em không đến mức bắt anh tự thiến thành thái giám! Có điều, em nếu muốn anh tôn trọng em thì cũng được thôi, chuyện này không phải em cũng không phải không được.”
Cung Thụy Thần càng nói càng giận, đùng đùng xuống giường, ra vẻ muốn rời đi.
Nói đến nước này rồi, đương nhiên Lăng Nhược Tịch cũng không thể để anh đi, mặc dù cô không tin anh sẽ thật sự đi tìm phụ nữ khác, nhưng cô cũng không thể mạo hiểm như vậy. Cô kéo tay Cung Thụy Thần lại, hét lên: “Anh đừng đi, nói hết cho rõ ràng, tại sao lúc đó anh lại cưới em?”
Về đến nhà, Lăng Nhược Tịch lấy điện thoại gọi cho Tiêu Thiển ngay lập tức, điện thoại Tiểu Thiển có đổ chuông nhưng không ai bắt máy, Lăng Nhược Tịch lo lắng đi vòng quanh trong phòng.
Cung Thụy Thần nhìn cô như vậy cũng thật bó tay, giành lấy điện thoại trong tay cô. Nói: “Đừng gọi nữa, chuyện gì nên xảy ra thì sớm muộn cũng sẽ xảy ra, em giúp được lần này, cũng không giúp được lần sau.”
Lăng Nhược Tịch nghe xong cũng xù lông, trừng mắt hét với anh: “Anh có ý gì, lẽ nào Vũ Kinh Phàm thật sự có ý định kia, đàn ông các anh thật xấu xa!”
Cung Thụy Thần nghe vậy, nhíu mày, không vui hỏi ngược lại cô: “Chuyện nào thì nói chuyện đó, đừng có một gậy đánh cả đám người, đàn ông bọn anh xấu xa là thế nào?”
“Chuốc say người ta, thần trí mơ màng liền đưa lên giường làm chuyện xấu. Sau đó nếu anh không muốn chịu trách nhiệm thì sẽ nói là do rượu say không biết gì, đúng thật là vô sỉ mà.” Lăng Nhược Tịch vô cùng phản cảm với chuyện ‘Say rượu mất lý trí’ cho nên giọng nói cũng không được tự nhiên rất khó nghe.
“Sao em biết anh cả không muốn chịu trách nhiệm, em cũng không phải là người trong cuộc, chuyện gì cũng không biết thì đừng có nói mò.” Cung Thụy Thần tuy cũng không hiểu Vũ Kinh Phàm đang có ý định gì, nhưng mà anh rất tin tưởng nhân phẩm của anh em nhà mình.
“Muốn chịu trách nhiệm thì nói ra cho rõ ràng, cứ như vậy mà hồ đồ chiếm đoạt trong sạch của con gái nhà người ta là sao, anh nhanh nhanh gọi điện cho anh ấy, nói anh ấy nên từ bỏ suy nghĩ này đi.” Lăng Nhược Tịch đối với chuyện này hết sức phản đối, không tha thứ.
Cung Thụy Thần không muốn vì chuyện này mà cãi nhau với vợ, thế nên đè nén khó chịu trong lòng xuống, vỗ vỗ bả vai cô, nói: “Được rồi, được rồi, là chuyện riêng của họ, chúng ta đừng cãi nhau có được hay không, không còn sớm nữa, nhanh đi tắm đi! Sáng sớm mai em còn có lớp nữa đó!”
Lăng Nhược Tịch cũng biết mình không nên vì chuyện của người khác mà cãi nhau với anh, nhưng Tiêu Thiển đã giúp đỡ cô rất nhiều, cô không thể thấy chết mà không cứu: “Cái gì mà chuyện riêng của người khác, là chuyện liên quan đến trong sạch của Tiêu Thiển, em sao có thể không quan tâm được.”
Cung Thụy Thần thấy cô còn cố chấp không buông, có chút mất kiên nhẫn, sẵng giọng nói: “Có thể xảy ra quan hệ với thái tử gia Hoàn Vũ, đừng nói là cô ấy, mà ngay cả danh môn thục viện cũng cầu còn không được, em quan tâm cái gì!”
“Anh…” Lăng Nhược Tịch sửng sốt, lời của anh khiến cho cô nhớ tới cuộc hôn nhân của mình, đây chính là ví dụ điểm hình. Điều này làm cô không còn cách nào phản bác được.
Nhìn cô ảm đạm trong nháy mắt, Cung Thụy Thần nhất thời nhận ra là mình lỡ lời, nhưng lời đã nói ra rồi, nếu càng giải thích thì càng hỏng bét, Cung Thụy Thần muốn mở miệng nhưng lại không thể tìm được lời lẽ thích hợp để xoa dịu cô.
Lăng Nhược Tịch đột nhiên cười khổ: “Anh nói rất có lý.” Sau đó cũng không cãi nữa, xoay người đi vào phòng tắm.
Cung Thụy Thần bị nụ cười khổ của cô khiến lòng cảm thấy thật khó chịu, thở dài, sợ cô thật sự vướng mắc chuyện của Tiêu Thiển, anh sang phòng sách, lấy điện thoại ra gọi cho Vũ Kinh Phàm.
Qua hồi lâu, điện thoại có người nhận, bên tai truyền đến hơi thở hổn hển, Vũ Kinh Phàm gầm khẽ: “Cung Thụy Thần, thằng nhóc kia, tốt nhất là cậu có chuyện chính đáng để nói.”
Cung Thụy Thần nghe thấy bên kia điện thoại truyền ra tiếng khóc lóc nỉ non khe khẽ của cô gái, nghĩ đã không còn kịp nữa rồi, nhanh chóng nói một câu: “Mời ngài tiếp tục.” Sau đó nhanh chóng tắt máy, có thể tưởng tượng được người bên kia điện thoại đã nổi trận lôi đình rồi, bất quá còn may, bên cạnh còn có bình chữa lửa, anh ta cũng không lập tức tìm mình tính sổ, bất quá chờ anh ta rảnh rồi rồi thì ‘Chuyện cần nói’ này nhất định không tránh khỏi.
Vừa nghĩ đến chuyện so găng trêи đài cùng anh cả, Cung Thụy Thần cũng hơi đau đầu rồi, không phải anh sợ thua, chỉ là anh vẫn theo chủ nghĩa ‘Quân tử động khẩu không động thủ’, điều này thật sự trái với quy tắc làm người của anh.
Đau đầu không phải mỗi chuyện này, bây giờ còn có chuyện quan trọng khẩn cấp hơn nhiều, chính là anh đã chạm vào tử huyệt của cô vợ nhỏ rồi. Nghĩ vậy, Cung Thụy Thần nhanh chóng vọt vào phòng tắm bên cạnh, sau đó chạy về phòng ngủ.
Lúc anh vào, Lăng Nhược Tịch đã tắm xong, nằm trong chăn rồi. Cung Thụy Thần tắt đèn, nằm xuống bên cạnh cô, đưa tay ra kéo cô ôm vào lòng. Lăng Nhược Tịch cũng không phản kháng, cứ như vậy vùi vào ngực anh, ngoan ngoãn mặc anh ôm ấp.
Cô thế này làm cho Cung Thụy Thần thật không thể tưởng tượng được, anh cúi đầu hôn cô, cô liền hé miệng nhỏ ra, ngậm lấy lưỡi anh, ngoan ngoãn ʍút̼ lấy.
Cung Thụy Thần kϊƈɦ động, hai ba cái đã cởi sạch quần áo của cô, anh dùng ngón tay trêu đùa hoa huy*t đến khi cảm thấy hôm nay cô không nhanh chóng ướt át như thường. Cung Thụy Thần kiên nhẫn nhào nặn hôn hít, kϊƈɦ thích cô. Cuối cùng, cũng đợi được cô đã đủ ướt liền đỡ lấy phân thân của mình cắm vào trong.
Mưa rền gió dữ mấy trăm lần, động tác của Cung Thụy Thần cũng dần chậm lại, tuy rằng huyệt nhỏ này vẫn căng chật trơn trợt như thường, cô cũng rất phối hợp rêи rỉ kêu to, nhưng Cung Thụy Thần lại cảm thấy không đúng.
Ngày thường dường như muốn thế nào cũng không đủ, nhưng hôm nay đột nhiên lại vô vị thế này. Cung Thụy Thần không tin, hung hăng đẩy vào trong cô hai cái, cô cũng rầm rì lên hai tiếng, chỉ là âm thanh này hoàn toàn không giống với rêи rỉ vì động tình, ngược lại giống như đang kiềm chế.
Cung Thụy Thần dừng động tác, đưa tay bật đèn ngủ lên, Lăng Nhược Tịch không kịp chuẩn bị, lập tức bị ánh đèn chiếu vào nên vội vàng quay đầu sang chỗ khác.
Khóe mắt cô rõ ràng còn vương nước, trong lòng Cung Thụy Thần chợt khẩn trương hơn, không tự chủ đưa tay ra muốn lau sạch nước mắt cho cô. Lăng Nhược Tịch theo bản năng nâng tay mình lên, qua quýt tự mình lau nước mắt, sau đó đặt tay lên trán, ngăn cản tầm nhìn của anh, buồn bực nói: “Anh còn muốn làm hay không, không muốn làm thì xuống đi, em muốn ngủ.”
Cung Thụy Thần bị thái độ tiêu cực chống cự này của cô làm cho vô cùng tức giận, anh kéo cánh tay cô ra lệnh: “Mở mắt nhìn anh.”
Lăng Nhược Tịch nghe lời mở mắt. Quả nhiên, đáy mắt cô lạnh lẽo không tìm thấy được một tia ý loạn tình mê nào cả.
Nhiệt tình dâng tràn bỗng chốc tắt ngấm, Cung Thụy Thần trầm giọng nói: “Lăng Nhược Tịch, em đừng có quá đáng!”
“Em quá đáng gì chứ! Em không phải là hoàn toàn nghe theo lời anh sao, anh muốn làm em cũng phối hợp, anh không làm thì em ngủ, lẽ nào anh còn muốn em hầu hạ anh, vậy được, anh nằm xuống đi!” Lăng Nhược Tịch ra vẻ như muốn nhổm người dậy.
Nghe ra cô đang nói lẫy, nhưng Cung Thụy Thần bị cô chọc tức điên rồi, cắn răng nghiến lợi nói: “Em vẫn chưa thôi đi phải không. Có phải do anh cưng chiều em tận trời rồi em quên mất thân phận của mình có đúng hay không?”
Cung Thụy Thần chỉ là tức giận nên lỡ miệng nói ra, nhưng Lăng Nhược Tịch nghe thấy lập tức xù lông, đẩy anh ra, ngồi xuống nói: “Em có thân phận gì? Đúng, bất quá em chỉ là con cờ mà ba em dùng trong cuộc hôn nhân thương nghiệp này mà thôi, cũng không trách được vì sao anh không tôn trọng em.”
Cung Thụy Thần nói xong cũng tự nhận ra rằng mình quá lời, cũng đã hối hận, nhưng nghe cô chỉ trích mình không tôn trọng cô như vậy, anh nhíu mày, lạnh lùng nói: “Lăng Nhược Tịch, lời này em nói ra có tự hỏi lương tâm mình không, anh không tôn trọng em sao? Bất kể là chuyện gì em muốn làm, anh đều giúp em thực hiện, mặc kệ là em muốn thứ gì, cũng không cần mở miệng anh đã nghĩ cách dâng tận tay cho em. Sợ em ở cùng ba mẹ không được thoải mái, anh thà rằng làm ba mẹ buồn lòng cũng đưa em ra ngoài sống. Em còn muốn thế nào nữa, nếu như em nói anh không tôn trọng em là chuyện trêи giường, thì anh không còn gì để nói, em không đến mức bắt anh tự thiến thành thái giám! Có điều, em nếu muốn anh tôn trọng em thì cũng được thôi, chuyện này không phải em cũng không phải không được.”
Cung Thụy Thần càng nói càng giận, đùng đùng xuống giường, ra vẻ muốn rời đi.
Nói đến nước này rồi, đương nhiên Lăng Nhược Tịch cũng không thể để anh đi, mặc dù cô không tin anh sẽ thật sự đi tìm phụ nữ khác, nhưng cô cũng không thể mạo hiểm như vậy. Cô kéo tay Cung Thụy Thần lại, hét lên: “Anh đừng đi, nói hết cho rõ ràng, tại sao lúc đó anh lại cưới em?”
/162
|