Kết thúc cuộc thi, cũng không có kết quả rỏ ràng, nhưng chuyện này lại khiến cho Lăng Nhược Tịch thả lỏng tinh thần. Hôm nay, Cung Thụy Thần còn phải tăng ca, cô nhớ hình như đêm qua anh có nói sẽ đi công tác ở thành phố Lâm, có thể sẽ về muộn một chút, lúc đó không để ý nghe kỹ, chỉ nhớ mang máng mà thôi.
Lúc này, cô hơi áy náy trong lòng, mấy ngày nay bận bịu thi cử, cô đã bỏ quên anh, bây giờ đã xong, hẳn là nên bồi thường cho anh nhiều một chút, nghĩ thế cô lập tức chạy đến siêu thị mua một đống lớn nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị làm một bữa tối ngon miệng cho anh, tạo một bữa cơm lãng mạn dưới nến này nọ.
Lăng Nhược Tịch bận rộn dưới bếp cả một buổi chiều, nấu một bàn đầu ắp đồ ăn, toàn là đồ ăn mà anh thích, trong lòng cảm thấy đầu cảm giác thành công.
Mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa, cô nhìn đồng hồ, thấy cũng đã hơn năm giờ rưỡi chiều, mỗi ngày giờ này anh đã về đến nhà, thỉnh thoảng có tăng ca cũng sẽ gọi điện nói cô biết, nhưng điện thoại của cô hôm nay lại yên ắng vô cùng, một cuộc gọi, một tin nhắn cũng không có. Tuy tối qua anh có nói với cô là sẽ về muộn, nhưng ngay cả một cuộc gọi cũng không có thế này thì cũng thật không bình thường chút nào.
Lăng Nhược Tịch không chịu được lấy điện thoại ra gọi cho Cung Thụy Thần, nhưng lại nhận được thông tin nói số thuê bao tạm thời tắt máy. Cô bắt đầu lo lắng, sợ Cung Thụy Thần gặp chuyện ngoài ý muốn, lại không dám nghĩ đến chuyện kia, chỉ có thể tử an ủi bản thân mình rằng anh đang bận họp, không tiện nghe máy.
Thế là mười lăm phút sau cô lại gọi, thì vẫn không liên lạc được, cứ vậy mấy lần, Lăng Nhược Tịch lòng như lửa đốt, đến hơn tám giờ ba mươi, cuối cùng điện thoại bên kia cũng thông: “Bà xã, em tìm anh à?”
Điện thoại vừa kết nối, đã nghe được giọng của Cung Thụy Thần, có điều trong giọng nói của anh rõ ràng đã có men rượu, xung quanh lại khá ồn ào, giống như đang ở chỗ đông người.
Lăng Nhược Tịch không khỏi nhíu mày, biết anh không sao cũng nhẹ nhõm một phen, cố gắng bình tĩnh hỏi anh: “Anh đang ở đâu? Điện thoại sao lại tắt máy?”
“Anh còn đang ở thành phố Lâm, điện thoại không để ý đã bị người ta trộm mất, mới bảo người làm lại này, sao thế? Bà xã, nhớ anh hả?” Cung Thụy Thần bắt đầu trêu chọc cô.
“Đúng vậy, em nhớ anh đó, khi nào anh về?” Lăng Nhược Tịch có thể tưởng tượng được vẻ mặt của anh khi nói mấy lời bồn nôn này, cô không khỏi cười khẽ một cái, trả lời thuận theo anh.
“Chắc phải một lúc nữa, mấy người bên trong còn muốn chơi tiếp, anh phải đi cùng, nhưng vợ anh nhớ anh rồi, thì có trễ mấy anh cũng sẽ về. Bà xã, chờ nữa anh về, em làm đồ ăn khuya cho anh có được không? Anh còn muốn em đút cơm chiên trứng cho anh, thật sự nhớ mùi vị đó quá, ha ha …” Giọng nói của Cung Thụy Thần đầy mùi tình dục.
Nghe những lời này của anh, Lăng Nhược Tịch lập tức nhớ đến một đêm đầy hương diễm kích thích kia, mặt cô nóng bừng, mắng yêu một câu: “Sói háo sắc!” rồi lại lo lắng anh về quá muộn, lại uống nhiều rượu sẽ không an toàn, thế nên dặn dò: “Nếu về muộn quá thì anh đừng về, không an toàn đâu, anh ở lại đó một đêm đi, ngày mai rồi hẵng về.”
“Uhm, đợi lát nữa rồi tính, nếu như uống nhiều không nhúc nhích nổi thì sẽ không về, còn nếu….” Lời Cung Thụy Thần còn chưa nói hết thì đã nghe có tiếng người gọi anh.
Cung Thụy Thần đáp lại ‘đến ngay’ rồi muốn dừng cuộc gọi, Lăng Nhược Tịch nhanh chống dặn anh: “ Anh uống ít thôi, chú ý thân thể đó!”
“Tuân lệnh, bà xã, em ở nhà một mình cũng phải ngoan đó, anh sẽ về nhanh thôi, anh... Anh đi tiếp khách đây, em yêu, tạm biệt….” Cung Thụy Thần nói thêm một câu rồi tắt máy.
Lăng Nhược Tịch nhìn cuộc gọi kết thúc, trong lòng rối như tơ vò, cô càng không thể không nghĩ đến tiếng gọi ‘anh Thụy Thần’ vang lên trong cuộc nói chuyện, giọng nói đó vô cùng giống Lâm Lộ, lẽ nào cô ta cũng đi theo?
Suy đoán này làm cho Lăng Nhược Tịch hoảng sợ, khiếp trước, khi cô biết Cung Thụy Thần và Lâm Lộ rượu say xảy ra quan hệ, nhưng cô cũng không biết cụ thể là khi nào.
Nếu người vừa rồi gọi Cung Thụy Thần là Lâm Lộ, vậy hôm nay, có thể nói là cơ hội thuận lợi hiếm có. Không được, tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra lần nữa, Lăng Nhược Tịch nghĩ vậy lập tức bật dậy khỏi ghế.
Cô gọi điện cho Trần Lạc, cô ấy là thư ký của Cung Thụy Thần, tuy bây giờ anh đang ở thành phố Lâm, cô ấy cũng có thể biết đêm nay anh ở chỗ nào.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, nhưng người nghe điện thoại lại là đàn ông, anh ta nói Trần Lạc đang tắm. Lăng Nhược Tịch nói mình có việc gấp muốn tìm Trần Lạc, sau đó điện thoại được chuyển đến tay cô ấy, quả nhiên, cô ấy biết Cung Thụy Thần đang ở đâu, bởi vì cô là người đã làm lại số điện thoại gửi qua cho anh.
Lăng Nhược Tịch hỏi cặn kẽ chi tiết, rồi cúp máy cầm lấy túi xách, vội vội vàng vàng chạy nhanh xuống lầu, ngồi lên xe taxi mới tỉnh táo lại, giọng nói của người vừa rồi nghe điện thoại cho Trần Lạc sao lại giống với nhóc Trần Minh Hiên vậy?
Trễ thế này mà hai người còn ở chung một chỗ, hơn nữa Trần Lạc còn đang tắm, chuyện này đúng thật là không bình thường, lẽ nào bọn họ đang qua lại với nhau?
Đối với chuyện lần này Lăng Nhược Tịch vô cùng kinh ngạc, nhưng cô bây giờ không tiện suy nghĩ đến mấy chuyện này, cho nên rất nhanh gian tình này đã bị cô ném khỏi não rồi.
Khi Lăng Nhược Tịch đến địa điểm tiếp theo của nhóm người Cung Thụy Thần, nhưng cũng may đây là một khách sạn nhà hàng, dưới sự chỉ dẫn của nhân viên lễ tân, cô nhanh chóng tìm được nơi, có điều Lăng Nhược Tịch không biết người anh tiếp là dạng người nào, cho nên không dám chạy thẳng đến tìm anh, mà chỉ gọi điện thoại cho anh, nói anh đến đại sảnh đón cô.
Không quá hai phút, Cung Thụy Thần đã xuất hiện trước mặt, anh nhanh chân bước đến bên cô, bước chân có chút loạng choạng, hiển nhiên là đã uống không ít. Anh đến trước mặt Lăng Nhược Tịch, vô cùng ngạc nhiên kéo tay cô hỏi: “Sao em lại đến đây?”
Lăng Nhược Tịch mỉm cười, đáp: “Nhớ anh quá, chịu không nổi nên chạy đến đây thôi.”
“Ha ha…. Vợ biết tầm quan trọng của anh chưa?” Cung Thụy Thần nghe được những lời này, vui vẻ không thôi.
Lúc này, cô hơi áy náy trong lòng, mấy ngày nay bận bịu thi cử, cô đã bỏ quên anh, bây giờ đã xong, hẳn là nên bồi thường cho anh nhiều một chút, nghĩ thế cô lập tức chạy đến siêu thị mua một đống lớn nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị làm một bữa tối ngon miệng cho anh, tạo một bữa cơm lãng mạn dưới nến này nọ.
Lăng Nhược Tịch bận rộn dưới bếp cả một buổi chiều, nấu một bàn đầu ắp đồ ăn, toàn là đồ ăn mà anh thích, trong lòng cảm thấy đầu cảm giác thành công.
Mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa, cô nhìn đồng hồ, thấy cũng đã hơn năm giờ rưỡi chiều, mỗi ngày giờ này anh đã về đến nhà, thỉnh thoảng có tăng ca cũng sẽ gọi điện nói cô biết, nhưng điện thoại của cô hôm nay lại yên ắng vô cùng, một cuộc gọi, một tin nhắn cũng không có. Tuy tối qua anh có nói với cô là sẽ về muộn, nhưng ngay cả một cuộc gọi cũng không có thế này thì cũng thật không bình thường chút nào.
Lăng Nhược Tịch không chịu được lấy điện thoại ra gọi cho Cung Thụy Thần, nhưng lại nhận được thông tin nói số thuê bao tạm thời tắt máy. Cô bắt đầu lo lắng, sợ Cung Thụy Thần gặp chuyện ngoài ý muốn, lại không dám nghĩ đến chuyện kia, chỉ có thể tử an ủi bản thân mình rằng anh đang bận họp, không tiện nghe máy.
Thế là mười lăm phút sau cô lại gọi, thì vẫn không liên lạc được, cứ vậy mấy lần, Lăng Nhược Tịch lòng như lửa đốt, đến hơn tám giờ ba mươi, cuối cùng điện thoại bên kia cũng thông: “Bà xã, em tìm anh à?”
Điện thoại vừa kết nối, đã nghe được giọng của Cung Thụy Thần, có điều trong giọng nói của anh rõ ràng đã có men rượu, xung quanh lại khá ồn ào, giống như đang ở chỗ đông người.
Lăng Nhược Tịch không khỏi nhíu mày, biết anh không sao cũng nhẹ nhõm một phen, cố gắng bình tĩnh hỏi anh: “Anh đang ở đâu? Điện thoại sao lại tắt máy?”
“Anh còn đang ở thành phố Lâm, điện thoại không để ý đã bị người ta trộm mất, mới bảo người làm lại này, sao thế? Bà xã, nhớ anh hả?” Cung Thụy Thần bắt đầu trêu chọc cô.
“Đúng vậy, em nhớ anh đó, khi nào anh về?” Lăng Nhược Tịch có thể tưởng tượng được vẻ mặt của anh khi nói mấy lời bồn nôn này, cô không khỏi cười khẽ một cái, trả lời thuận theo anh.
“Chắc phải một lúc nữa, mấy người bên trong còn muốn chơi tiếp, anh phải đi cùng, nhưng vợ anh nhớ anh rồi, thì có trễ mấy anh cũng sẽ về. Bà xã, chờ nữa anh về, em làm đồ ăn khuya cho anh có được không? Anh còn muốn em đút cơm chiên trứng cho anh, thật sự nhớ mùi vị đó quá, ha ha …” Giọng nói của Cung Thụy Thần đầy mùi tình dục.
Nghe những lời này của anh, Lăng Nhược Tịch lập tức nhớ đến một đêm đầy hương diễm kích thích kia, mặt cô nóng bừng, mắng yêu một câu: “Sói háo sắc!” rồi lại lo lắng anh về quá muộn, lại uống nhiều rượu sẽ không an toàn, thế nên dặn dò: “Nếu về muộn quá thì anh đừng về, không an toàn đâu, anh ở lại đó một đêm đi, ngày mai rồi hẵng về.”
“Uhm, đợi lát nữa rồi tính, nếu như uống nhiều không nhúc nhích nổi thì sẽ không về, còn nếu….” Lời Cung Thụy Thần còn chưa nói hết thì đã nghe có tiếng người gọi anh.
Cung Thụy Thần đáp lại ‘đến ngay’ rồi muốn dừng cuộc gọi, Lăng Nhược Tịch nhanh chống dặn anh: “ Anh uống ít thôi, chú ý thân thể đó!”
“Tuân lệnh, bà xã, em ở nhà một mình cũng phải ngoan đó, anh sẽ về nhanh thôi, anh... Anh đi tiếp khách đây, em yêu, tạm biệt….” Cung Thụy Thần nói thêm một câu rồi tắt máy.
Lăng Nhược Tịch nhìn cuộc gọi kết thúc, trong lòng rối như tơ vò, cô càng không thể không nghĩ đến tiếng gọi ‘anh Thụy Thần’ vang lên trong cuộc nói chuyện, giọng nói đó vô cùng giống Lâm Lộ, lẽ nào cô ta cũng đi theo?
Suy đoán này làm cho Lăng Nhược Tịch hoảng sợ, khiếp trước, khi cô biết Cung Thụy Thần và Lâm Lộ rượu say xảy ra quan hệ, nhưng cô cũng không biết cụ thể là khi nào.
Nếu người vừa rồi gọi Cung Thụy Thần là Lâm Lộ, vậy hôm nay, có thể nói là cơ hội thuận lợi hiếm có. Không được, tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra lần nữa, Lăng Nhược Tịch nghĩ vậy lập tức bật dậy khỏi ghế.
Cô gọi điện cho Trần Lạc, cô ấy là thư ký của Cung Thụy Thần, tuy bây giờ anh đang ở thành phố Lâm, cô ấy cũng có thể biết đêm nay anh ở chỗ nào.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, nhưng người nghe điện thoại lại là đàn ông, anh ta nói Trần Lạc đang tắm. Lăng Nhược Tịch nói mình có việc gấp muốn tìm Trần Lạc, sau đó điện thoại được chuyển đến tay cô ấy, quả nhiên, cô ấy biết Cung Thụy Thần đang ở đâu, bởi vì cô là người đã làm lại số điện thoại gửi qua cho anh.
Lăng Nhược Tịch hỏi cặn kẽ chi tiết, rồi cúp máy cầm lấy túi xách, vội vội vàng vàng chạy nhanh xuống lầu, ngồi lên xe taxi mới tỉnh táo lại, giọng nói của người vừa rồi nghe điện thoại cho Trần Lạc sao lại giống với nhóc Trần Minh Hiên vậy?
Trễ thế này mà hai người còn ở chung một chỗ, hơn nữa Trần Lạc còn đang tắm, chuyện này đúng thật là không bình thường, lẽ nào bọn họ đang qua lại với nhau?
Đối với chuyện lần này Lăng Nhược Tịch vô cùng kinh ngạc, nhưng cô bây giờ không tiện suy nghĩ đến mấy chuyện này, cho nên rất nhanh gian tình này đã bị cô ném khỏi não rồi.
Khi Lăng Nhược Tịch đến địa điểm tiếp theo của nhóm người Cung Thụy Thần, nhưng cũng may đây là một khách sạn nhà hàng, dưới sự chỉ dẫn của nhân viên lễ tân, cô nhanh chóng tìm được nơi, có điều Lăng Nhược Tịch không biết người anh tiếp là dạng người nào, cho nên không dám chạy thẳng đến tìm anh, mà chỉ gọi điện thoại cho anh, nói anh đến đại sảnh đón cô.
Không quá hai phút, Cung Thụy Thần đã xuất hiện trước mặt, anh nhanh chân bước đến bên cô, bước chân có chút loạng choạng, hiển nhiên là đã uống không ít. Anh đến trước mặt Lăng Nhược Tịch, vô cùng ngạc nhiên kéo tay cô hỏi: “Sao em lại đến đây?”
Lăng Nhược Tịch mỉm cười, đáp: “Nhớ anh quá, chịu không nổi nên chạy đến đây thôi.”
“Ha ha…. Vợ biết tầm quan trọng của anh chưa?” Cung Thụy Thần nghe được những lời này, vui vẻ không thôi.
/162
|