Chương 125: Đẹp đến đầu váng mắt hoa
Phương Trì Hạ cứng ngắc đi tới, vẻ mặt khó hiểu: "Sao vậy?".
Lạc Dịch Bắc đứng thẳng người, cái cằm nhẹ nâng lên, mắt nhìn áo sơmi để bên cạnh, sau đó nói ra một câu thiếu chút nữa làm Phương Trì Hạ sặc: "Giúp tôi thử!".
Phương Trì Hạ kinh ngạc nhìn nhìn anh, có chút hoài nghi mình có nghe lầm hay không.
Anh lại muốn mặc!
"Cần tôi lặp lại sao?". Đuôi lông mày của Lạc Dịch Bắc nhướng lên, mặt không thay đổi cầm lấy áo sơ mi kín đáo đưa cho cô.
Phương Trì Hạ ngây ngốc tiếp nhận, cũng có chút chóng mặt.
Cúi thấp đầu giúp anh cởi cúc áo sơ mi đang mặc trên người anh ra, tay cô cứng ngắc, còn trượt nhiều lần.
Chuyện anh mặc cô không hề nghĩ tới.
Có điều, sao thử quần áo cô cũng phải hỗ trợ?
Phương Trì Hạ không nghĩ thông, có điều cũng không cự tuyệt, mà tiếp tục giúp anh cởi cúc áo.
Tất cả cúc áo của Lạc Dịch Bắc đều là kim cương, rất xa hoa, cúc áo này nhỏ hơn cúc áo bình thường, cũng không dễ cởi.
Tốc độ của Phương Trì Hạ có chút chậm, thật vất vả rốt cuộc cởi xong hết, đổi thành cái áo mua cho anh, ngoài ý muốn phát hiện vậy mà vô cùng vừa người.
Lạc Dịch Bắc tựa hồ cũng coi như thoả mãn, thậm chí còn nhìn chằm chằm trong gương thử đồ, nếu như Phương Trì Hạ hơi hơi lưu ý quan sát chút, thậm chí còn có thể nhìn ra anh không dấu vết cong khóe môi lên.
Thời gian anh nhìn chằm chằm tấm gương hơi lâu, cái cằm với đường cong hoàn mỹ nhẹ nhàng nâng, đôi mắt nhẹ híp không vì mặc quần áo giá rẻ mà không được tự nhiên, hơi thở vẫn mạnh giống nhau, khí chất cũng tôn quý giống nhau.
Phương Trì Hạ lẳng lặng nhìn anh như vậy, ánh mắt nhịn không được thất thần.
Phương Trì Hạ mua áo sơ mi cho anh là màu trắng.
Lạc Dịch Bắc không thể mặc màu trắng, ngũ quan vốn đã đủ chói mắt, mặc màu trắng vào người, gương mặt đó khí khái hào hùng làm cho Phương Trì Hạ cảm thấy có chút đầu váng mắt hoa.
Loại cảm giác đó như là trước mắt bị một ánh sáng chói mắt chiếu vào, ánh mắt không tự chủ được bị anh hấp dẫn, luôn dính ở trên người anh, không thể dời...
Phương Trì Hạ nhìn chằm chằm anh thất thần một hồi lâu, thậm chí chính mình cũng không phát giác.
Khóe mắt Lạc Dịch Bắc liếc qua phản ứng của cô, đuôi lông mày đẹp mắt nhíu lại: "Nhìn đủ chưa?".
Khí chất của bản thân anh là lạnh lùng, thế nhưng lúc làm động tác giãn mày lại đặc biệt tà khí, Phương Trì Hạ lấy lại tinh thần, ánh mắt không được tự nhiên dời đi, tim đập thình thịch nhanh mấy nhịp.
"Tôi chỉ là suy nghĩ quá xuất thần". Trấn định sắc mặt, cô giải thích cho chính mình.
Lạc Dịch Bắc cũng không nhiều lời, xử lý dây lụa chỗ cổ áo áo sơ mi, xong cứ mặc cái đó này, lấy áo khoác bên cạnh mặc vào.
"Muốn đi ra ngoài sao?". Phương Trì Hạ lấy lại tinh thần, rất thuận miệng hỏi.
"Ừ". Lạc Dịch Bắc nhàn nhạt lên tiếng, lại thêm một câu: "Thay đổi quần áo buổi tối đi chung với tôi".
Phương Trì Hạ rất muốn hỏi một câu "Đi chỗ nào" .
Thế nhưng, nghĩ đến lập trường của mình, lại nhịn xuống xúc động.
Cô không có lập trường quản lý anh nhiều như vậy.
Không nói thêm gì, cô chuyển tới rương hành lý, lấy ra một bộ lễ phục dài thay đổi cho mình.
Thời điểm hai người xuất phát là buổi tối, nơi Lạc Dịch Bắc mang cô đến là một tòa thành rất lớn.
Sau đó Phương Trì Hạ mới biết được đó là lịch sử cổ xưa của Italy, tổ tông đều là nhà quý tộc danh môn.
Tiếp kiến hai người là một vị phu nhân vô cùng ưu nhã, hình như đây là lần đầu tiên Lạc Dịch Bắc gặp mặt người kia, nghênh tiếp trước sau, dùng tiếng Ý chào hỏi với người kia một câu.
Lời vừa ra khỏi miệng, sau đó, tình huống liền xuất hiện...
/3410
|