Chương 215: Anh giống như bị người khác vứt bỏ
Trong phòng bệnh có tiểu Tả, vô cùng náo nhiệt.
Đồng Nhan lúc đầu nghe được những lời kia còn hơi xấu hổ, nhưng về sau coi như không có chuyện gì, cùng những người khác trò chuyện.
Thi Cận Dương thật ra không bị gì lớn, ngủ suốt một đêm, sau khi tỉnh lại cũng không ở lại phòng bệnh thêm, lấy áo khoác ra về.
"Sao lại như vậy?" Lạc Dịch Bắc đi cùng Thi Cận Dương, vừa đi vừa hỏi.
"Do ly rượu tối hôm qua." Thi Cận Dương ném ra một câu rồi gọi điện thoại cho Thi Lạc.
Lạc Dịch Bắc đứng tại chỗ, khóe mắt nhảy lên.
Ly rượu kia...
Phương Trì Hạ và Đồng Nhan đi theo ở phía sau, hai người vừa đi vừa nói chuyện.
"Đại bảo bối, tí nữa chúng ta cùng nhau..." Phương Trì Hạ vẫn luôn gọi Đồng Nhan là đại bảo bối, theo thói quen vừa mở miệng đã gọi, Lạc Dịch Bắc phía trước đột nhiên hằm hằm nhìn cô.
Phương Trì Hạ khẽ giật mình, chép miệng, tuy Phương Trì Hạ không hiểu cô gọi như vậy có vấn đề gì, nhưng vẫn đổi giọng, "Nhan Nhan, tí nữa cùng nhau ăn sáng đi."
"Được." Đồng Nhan cũng không xấu hổ, tối hôm qua từ lúc vào bệnh viện đến giờ vẫn không ăn gì, kéo Phương Trì Hạ vừa đi vừa nói "Tôi muốn ăn bánh bao, bánh rán hành, tôi còn muốn ăn tương đậu xanh..."
"Tốt, tôi mời cậu." Hai người lướt qua Lạc Dịch Bắc, thậm chí gọi cũng không quay đầu lại.
Lạc Dịch Bắc ở phía sau, nhìn hai người, khuôn mặt vặn vẹo.
"Anh, nhìn anh giống như bị người khác vứt bỏ ah!" Tiểu Tả cảm khái nói một câu.
Tiểu Tả thật ra muốn đi cùng Phương Trì Hạ, nhưng nhìn sắc mặt Lạc Dịch Bắc rất khó coi, nên đi theo sau Lạc Dịch Bắc.
Lạc Dịch Bắc ở trong phòng bệnh đã chứng kiến cách tiểu Tả lan truyền tin tức, chờ tiểu Tả ngồi vững, quyết định đưa tiểu Tả về Lạc gia.
Phương Trì Hạ và Đồng Nhan tìm nhà hàng nhỏ ăn sáng, rồi cùng nhau dạo phố.
Giữa trưa, hai người đến nhà hàng CL.
CL là nhà hàng xa hoa nhất thành phố C, người ra vào đây, đều là người có thân phận ở thành phố C.
Tới đây dùng cơm, là do Đồng Nhan đề nghị.
Phương Trì Hạ chọn bàn rồi vào toilet.
Lúc đi ra, vừa rẽ vào hành lang, một tiếng hút không khí thình lình truyền vào tai.
Thanh âm đến từ một thân ảnh đưa lưng về phía Phương Trì Hạ, có vẻ rất thống khổ.
Bóng lưng rất quen thuộc, dù chỉ gặp qua mấy lần, trong ấn tượng Phương Trì Hạ lại khắc sâu.
Lạc Ân Kỳ!
Thất ra không ai nói với Phương Trì Hạ thân phận của Lạc Ân Kỳ, nhưng Phương Trì Hạ đã gặp Lạc Ân Kỳ tại Dung Hi, tối hôm qua tiểu Tả lại nói cho Phương Trì Hạ thông tin về người nhà, quan hệ Lạc Ân Kỳ và Lạc Dịch Bắc không cần đoán cũng biết.
Phương Trì Hạ không quan tâm chuyện của người khác, cũng không muốn tiếp xúc với người Lạc gia quá nhiều.
Nhưng trong tình huống này, Lạc Ân Kỳ trên danh nghĩa ông nội của chồng cô, Phương Trì Hạ hoàn toàn không thể mặc kệ, Phương Trì Hạ còn chưa lạnh lùng đến mức đó.
Phương Trì Hạ đi qua, đỡ Lạc Ân Kỳ, quan tâm hỏi, "Ông có khỏe không?"
Lạc Ân Kỳ đã gặp Phương Trì Hạ rồi nên không thấy lạ, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Giọng nói rất yếu ớt, "Thuốc..."
/3410
|