Chương 228: Nghĩa vụ khi kết hôn với anh.
“Anh buông tay ra!” Cố kị hai người đang ở Lạc gia, tay Phương Trì Hạ hơi giãy ra một chút.
Lạc Dịch Bắc cũng không để ý đến, kéo cô đi đến phòng của mình.
“Lạc Dịch Bắc, anh mau buông tay ra!” Phương Trì Hạ yếu ớt giãy dụa, hành lang lúc này rất yên lặng, sợ kinh động mọi người trong nhà, cô không dám nói to tiếng.
Lạc Dịch Bắc ngoảnh mặt làm ngơ, kéo cô đến phòng mình, khóa trái cửa lại, vài bước ném cô lên giường cả người hắn cũng đè lên.
Hai tay để hai bên người cô, cả người trên người cô, ánh mắt anh lạnh lùng nặng nề “Nếu như đã đến cái nhà này, có phải hay không nên làm nhiệm vụ của mình?”
Lời anh có ý gì, Phương Trì Hạ vừa nghe liền biết.
Ngạc nhiên nhìn anh, mặt Phương Trì Hạ tái đi, tay không tự chủ túm chặt ga giường.
Cô dùng sức rất mạnh, ga giường bị cô nắm thành một đống nhăn nhúm, khớp tay cũng bị bóp đến trắng bệch.
Lời này của Lạc Dịch Bắc đối với cô mà nói hết sức nhục nhã, dường như kết hôn với anh, cô chỉ có tác dụng duy nhất là thỏa mãn nhu cầu sinh lí của anh, giống như thân phận của cô chỉ nên làm việc này.
Anh như vậy khiến cho Phương Trì Hạ cảm giác mình cực kì ti tiện, tôn nghiêm đều bị người ta vứt đi thành những mảnh nhỏ!
Lạc Dịch Bắc bất động thanh sắc nhìn cô, cúi người, thô bạo lôi kéo áo quần trên người cô.
Anh ra tay rât mạnh, còn rất dã man.
Tuy anh chưa bao giờ ôn nhu nhưng chưa bao giờ như bây giờ băng lãnh, dã man như vậy.
Không mang theo một chút nhiệt độ, đến nội tâm cũng lạnh, cả người Phương Trì Hạ lạnh xuống, ngay cả từng tế bào cũng như bị đông lạnh, ngay cả máu cũng không còn nhiệt độ
Phương Trì Hạ nắm tay thật chặt, cũng không phản kháng, không giãy dụa, tùy ý hắn, hốc mắt đổ lên.
Lạc Dịch Bắc bất động thanh sắc nhìn cô, nhìn ga giường dưới lưng cô đã bị vò thành một nắm, nhìn khớp xương trắng bệch của cô, mặt chậm rãi nâng lên.
Nhìn mắt Phương Trì Hạ, anh bỗng nhiên nói “Anh sẽ nghe em giải thích.”
Phương Trì Hạ khẽ giật mình, kinh ngạc nhìn hắn, tâm bị đóng băng như bị người ta đánh một cái tạo thành vết nứt tinh tế.
Cô nhìn anh, trong mắt nhuộm một tầng sương mù, thanh âm nghẹn ngào “Nếu như em giải thích anh có tin không?”
Lạc Dịch Bắc trầm mặc một chút, không trực tiếp trả lời vấn đề của cô mà nói “Ít nhất cũng không để mình chịu tội.”
Phương Trì Hạ kì thật cũng không mong chờ anh có thể tin, trong lòng vừa có chút rung động, lại bình thường trở lại, ánh mắt nhìn anh nói “Tiểu Tả bị bệnh, không chịu ăn uống cái gì, tình hình có lúc tốt lúc xấu, quản gia gọi em đến đây xem, kết quả vẫn chưa có chuyển biến tốt đẹp lắm,, mẹ của anh để em tạm thời ở lại đây.”
Lạc Dịch Bắc khẽ giật mình, đối với đáp án có chút ngoài ý muốn.
Phương Trì Hạ lại đẩy anh ra, túm lấy áo quần đi ra ngoài.
Cô đi rất nhanh, giống như ở cùng với anh trong phòng dù chỉ một phút cũng thấy ghét.
Ra khỏi phòng muốn đi xuống lầu, lại bị Lac Dịch Bắc gọi lại “Nếu là vậy thì ở đây đi!”
Thanh âm của anh rất nhạt. nói xong liền như không có việc gì về phòng mình.
/3410
|