Chương 23: Chúng ta kết hôn đi!
Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm cô hồi lâu, ánh mắt lạnh như gió phong xào xạc, "Cô có thể lựa chọn không chấp nhận, chẳng qua, nơi này của tôi không phải là chỗ cứu tế, lần sau gặp mặt, có lẽ tôi không tốt như vậy đâu!"
"Không sao, tôi cự tuyệt!" Phương Trì Hạ không chút do dự, trả hợp đồng và thẻ vàng lại cho anh, xoay người rời đi.
Hiện tại cô ngay cả thân thể cũng không hoàn chỉnh thuộc về cô, cô không muốn vứt bỏ tôn nghiêm cuối cùng.
Phương Trì Hạ quay người lại, vô cùng dứt khoát, bóng lưng thẳng tắp rất có cốt khí rời đi, thậm chí ngay cả đầu cũng không quay lại một chút.
Lạc Dịch Bắc lẳng lặng nhìn thẻ vàng cô bỏ lại, ánh mắt sâu mấy phần.
Anh không tin cô sẽ không trở về tìm anh, chỉ là vấn đề thời gian.
20 năm qua, chuyện anh đặt cược, từ trước đến nay không thua!
...
Sau khi Phương Trì Hạ trở về, không coi lời Lạc Dịch Bắc là chuyện quan trọng, sinh hoạt như thế nào thì tiếp tục như thế, mỗi ngày đến trường học, lại về chung cư, thậm chí không hề nghĩ ngợi chuyện này.
Hiện tại cô thực sự rất hi vọng có người có thể trợ giúp mình, nếu như có thể, thậm chí cô hi vọng mình có đủ khả năng rời Phương gia không trở về nữa.
Chỉ cần có thể thoát khỏi dây dưa của Phương Vinh, chính là để cô lấy chồng hay sao cũng được.
Thế nhưng, cô không thể tiếp nhận chuyện làm tình nhân của người khác
Lập gia đình và bao dưỡng hoàn toàn bất đồng, ít nhất cô vẫn còn tôn nghiêm!
Phương Trì Hạ quay về trường học năm ngày cũng không có đến Thiên Đô, chủ nhật cô có một buổi phỏng vấn, phải đi tới một công ty quốc tế Dung Hi nhận chức.
Là một công ty thiết kế trang sức rất lớn, công việc bao quát Châu Á và Châu Âu, thiết kế trang sức hoa lệ, nghe nói những người dùng trang sức của công ty, đều là nhân vật nổi tiếng thế giới, thậm chí bao gồm thành viên vương thất các quốc gia.
Ở gần công ty có trạm xe buýt, vừa định đi tới Dung Hi, một chiếc xe thể thao bá đạo dừng trước mặt cô.
Đầu tiên là Phương Trì Hạ khẽ giật mình, tầm mắt hơi đảo qua.
"Đã lâu không gặp, Hạ Hạ!" Cửa sổ xe được hạ xuống, Phương Vinh từ trong thò đầu ra.
"Sao anh ở đây?" Phương Trì Hạ kinh ngạc nhìn anh ta, sống lưng đều lạnh.
Thật sự là oan gia ngõ hẹp! Hôm nay đi ra ngoài quên xem hoàng lịch!
Bước chân không tự chủ lui về sau hai bước, cô vừa di chuyển, cất bước chạy.
Phương Vinh lạnh lùng lái xe theo sau.
Phương Trì Hạ dùng chân, đằng sau người ta lái xe, tốc độ không cách nào so sánh được.
Dù cho cô chạy trốn hoa con mắt, chiếc xe đằng sau vẫn chầm chậm ung dung, khoảng cách càng ngày càng gần.
Phương Trì Hạ thoáng cái liền sợ.
Nên làm cái gì bây giờ?
Làm sao bây giờ?
Không xa, một chiếc xe thể thao trắng chậm rãi lái vào bãi đỗ xe của công ty, nhưng mà, như là nhìn thấy cái gì, rất nhanh lui ra ngoài.
Người trong xe thoáng nhìn một màn trước mắt, khóe môi hiện lên một vòng giễu cợt, không có hạ xuống, cũng không có làm bất kỳ động tác, chỉ là mặt không thay đổi ngồi trên xe nhìn.
Phương Trì Hạ thoáng nhìn người trong xe, ánh mắt dừng lại một chút, bước chân chạy trốn bỗng nhiên chậm lại.
Đây coi như là vận mệnh sao?
Mỗi lần cô gặp nguy hiểm, luôn có thể gặp được anh!
Hai người cách vài mét mét nhìn nhau, Phương Trì Hạ lẳng lặng nhìn anh, như là vùng vẫy cái gì, ánh mắt lấp lóe một lát, bỗng nhiên đi về phía anh.
.
/3410
|