Chương 238: Cùng em một đêm
"Sao anh lại tới đây?" Phương Trì Hạ chia bánh mì thành hai phần, nhìn Lạc Dịch Bắc, thuận miệng hỏi.
Bây giờ đã là nửa đêm, Phương Trì Hạ không nghĩ Lạc Dịch Bắc sẽ đến.
"Có ăn không? Không ăn anh đem đi." Lạc Dịch Bắc không trả lời câu hỏi của Phương Trì Hạ, mà đưa tay muốn lấy bánh mì đi.
Phương Trì Hạ giơ tay lên tránh động tác của Lạc Dịch Bắc, "Không phải anh đưa đến cho em sao?"
Phương Trì Hạ sao lại không ăn? Cô đã đói dẹp bụng rồi.
Lạc Dịch Bắc không nói gì, thu tay lại nhìn Phương Trì Hạ, cũng không đi về.
Phương Trì Hạ cúi đầu nhìn bánh mì. Lạc Dịch Bắc mang đến bánh mì nhân tôm hùm và mực, hơn nửa đêm Lạc Dịch Bắc đưa cho cô đồ ăn xa xỉ như vậy, ấn tượng của Phương Trì Hạ với Lạc Dịch Bắc cao thêm không ít.
Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm Phương Trì Hạ ăn một hồi lâu, rồi mở chai nước đưa cho cô.
Động tác Lạc Dịch Bắc rất thuận tay, làm Phương Trì Hạ sững sờ một chút.
Bình thường, lúc hai người ở nhà, Lạc Dịch Bắc làm gì có chuyện chăm sóc cô như vậy?
Lạc Dịch Bắc thấy ánh mắt Phương Trì Hạ không đúng, mới kịp phản ứng anh vừa làm gì, nhét chai nước vào trong tay Phương Trì Hạ, làm như không có việc gì nhìn sang chỗ khác.
Phương Trì Hạ cũng không nói gì, vài miếng đem đồ ăn giải quyết xong, bây giờ đã là ba giờ sáng.
Tối hôm qua thức một đêm, đêm nay lại không ngủ, đến bây giờ Phương Trì Hạ thật sự sắp chịu không nổi nữa.
Nhưng sợ ông cố Lạc Dịch Bắc thấy, lại giữ vững tinh thần muốn đứng tiếp thì bị Lạc Dịch Bắc giữ lại.
"Sao thế?" Phương Trì Hạ nhìn Lạc Dịch Bắc khó hiểu.
"Muốn khoe cái gì?" Lạc Dịch Bắc liếc Phương Trì Hạ một cái, châm chọc.
Phương Trì Hạ thật sự không còn lời gì để nói.
Lạc Dịch Bắc nghĩ gì vậy a!
Nếu tính tình ông cố Lạc Dịch Bắc hơi hơi tốt một chút, thì cô đã không phải như vậy?
"Ngồi xuống!" Lạc Dịch Bắc liếc vị trí bên cạnh, lạnh lùng yêu cầu.
Phương Trì Hạ đầu tiên là ngạc nhiên, cứ như vậy nhìn Lạc Dịch Bắc, phản ứng kịp ý tứ của Lạc Dịch Bắc, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Lạc Dịch Bắc đang bảo vệ cô sao? khẩu khí lạnh lùng như vậy làm gì?
"Buồn ngủ thì ngủ, ra vẻ cái gì?" Lạc Dịch Bắc không giải thích, duỗi tay ra, ôm đầu Phương Trì Hạ gối trong lòng ngực anh.
Động tác của Lạc Dịch Bắc, khiến lưng Phương Trì Hạ cương cương, đối với lời nói của Lạc Dịch Bắc hơi ngạc nhiên.
Lạc Dịch Bắc không phải tới che chở cho cô ngủ chứ?
Lạc Dịch Bắc cũng không nói thêm gì, cứ như vậy ôm Phương Trì Hạ, mình thì dựa vào cột đá nghỉ ngơi.
Lạc Dịch Bắc như vậy càng làm Phương Trì Hạ ngoài ý muốn.
Đêm nay Lạc Dịch Bắc không đi sao?
"Lạc Dịch Bắc, anh..." Phương Trì Hạ từ trong lòng ngực của Lạc Dịch Bắc ngẩng đầu lên muốn hỏi, Lạc Dịch Bắc đang nhắm mắt lại đột nhiên mở ra cắt đứt lời cô "Em thích đứng tiếp?"
"Không thích." Phương Trì Hạ phủ nhận rất dứt khoát.
Ai thích đứng chứ?
Có thể có cơ hội nghỉ ngơi tại sao phải thua thiệt bản thân?
Lạc Dịch Bắc đối với câu trả lời của Phương Trì Hạ coi như thoả mãn"Vậy ngủ đi" mắt lại khép lại.
Phương Trì Hạ lẳng lặng nhìn Lạc Dịch Bắc cho dù nhắm mắt lại vẫn đẹp trai chết người, trầm mặc một lát thử thăm dò hỏi, "Đêm nay, anh cũng ở lại đây?"
Lạc Dịch Bắc không trực tiếp trả lời, mà ôm chặt Phương Trì Hạ vào trong ngực mình.
/3410
|