Chương 310: Đồ đần, nín thở!
Lạc Dịch Bắc không biết tiết chế bao nhiêu, đoạn thời gian này hai người, Phương Trì Hạ cảm nhận rất rõ ràng.
Nơi ái muội như suối nước nóng, vừa nhắc tới, cô tưởng rằng, anh mang theo cô tới không có chuyện gì tốt, đoạn đường đi đến phía sau núi này, thậm chí có chút phòng bị với anh.
Ai ngờ Lạc Dịch Bắc đến, lại là...
Anh chậm rãi cởi quần áo, động tác rất tản mạn, cởi bỏ từng cái từng cái quần áo trên người mình, rất tùy ý quăng qua phía bên cạnh, chân dài bước vào trong suối.
Ở bên trong ngâm một lát, ánh mắt liếc qua nhìn mặt cô, cánh tay dài duỗi ra liền túm cô xuống.
Phù phù!
Bọt nước to lớn bị tóe lên, Phương Trì Hạ đảo qua lòng ngực anh, ướt hết cả quần áo.
"A...... Khục khục..." Phương Trì Hạ nhất thời không phòng bị, đầu ngóc lên từ trong nước, dựa vào khuỷu tay anh bên cạnh ho mãnh liệt.
Cô vẫn có chút không thích ứng cảm giác đột nhiên vào nước, tư vị kia, giống như bị chết đuối, làm cho cô có chút khó chịu, khuôn mặt đến mức đỏ bừng, bộ dáng kia, thoạt nhìn còn có chút đáng thương, càng nhiều hơn là phẫn nộ.
Cô không nghĩ tới, anh mang cô tới suối nước nóng, dĩ nhiên là vì làm như vậy!
Phương Trì Hạ cảm giác mình bị trở thành sủng vật vui đùa.
"Lạc Dịch Bắc, anh muốn gì?". Nghiêng đầu, cô tức giận rống về phía anh một tiếng.
Lạc Dịch Bắc cũng không trả lời, ánh mắt liếc qua mặt khó chịu của cô một cái, sau đó làm động tác thiếu chút nữa làm cho cô táo báo.
Kìm lấy cô chúi xuống trong nước, anh dắt lấy cô chìm vào trong nước.
"Khốn kiếp... A......" Hồ nước mát lạnh xâm nhập vào miệng mũi, rót vào ngập miệng Phương Trì Hạ, khó chịu làm cô hô hấp cũng cảm thấy áp lực.
Đó là một loại cảm giác gần như chết đi, người ở trong nước không ngừng trầm xuống, bên người một mảnh hoang vu, cái gì có thể phụ thuộc cũng không có.
Phương Trì Hạ vẫn còn sợ hãi đối với loại cảm giác ngâm nước này, sau khi vừa tiến vào, thậm chí ngay cả cái đầu thông minh bình thường cũng bãi công, chỉ là dựa vào bản năng cầu sinh, phản xạ có điều kiện tính ôm lấy Lạc Dịch Bắc, tứ chi quấn anh thật chặt chẽ.
Cô tựa hồ rất sợ hãi loại cảm giác này, bình thường lý trí cũng chưa, giống như đứa trẻ giắt trên người anh, nhu nhược lại bất lực.
Nín thở, cô gái ngốc!
Lạc Dịch Bắc bất động thanh sắc quan sát phản ứng của cô, tầm mắt đầu tiên là liếc nhìn cánh tay cô ôm mình thật chặt, sau đó lại chuyển hướng sang mặt trắng xám của cô.
Bây giờ là buổi sáng, trên mặt hồ trống không ánh sáng rất sáng lạn, chiếu vào mặt nước sóng quang lăn tăn, làm cho anh ở trong nước có thể thấy rất rõ ràng từng biểu tình trên mặt cô.
Lạc Dịch Bắc vừa bất động thanh sắc quan sát cô, vừa đếm thầm thời gian.
Xem chừng lúc cô không còn khả năng nhịn được, ôm hai tay xiết chặt của cô lên, môi nhắm ngay môi cô liền hôn lên.
Anh tự cấp độ khí cho cô, đầu ngón tay chế trụ chế trụ cằm khéo léo của cô, môi dán lên môi cô không dời qua.
Phương Trì Hạ mật mở to mắt tiệp rung động, huyết sắc đều nhanh không mặt mũi sắc, tựa hồ chậm rãi hòa hoãn chút.
Mở đôi mắt ra, yên lặng nhìn chằm chằm anh như vậy, cô nhăn mày.
Cô vừa rồi tưởng rằng, anh đặc biệt mang cô tới suối nước nóng, là cố ý trêu chọc cô.
Thế nhưng là, nhìn động tác anh, rất rõ ràng không giống.
Anh không dùng loại phương thức nhàm chán đến nông nỗi này để trêu trọc cô.
Càng sẽ không nhàm chán đẩy một người trong nước lại chăm sóc đối phương như vậy.
Đáy mắt Phương Trì Hạ tràn ngập hoang mang, nhìn chằm chằm anh xuất thần.
Khóe mắt Lạc Dịch Bắc liếc xéo phản ứng của cô, hai tay độ mạnh yếu vừa thu lại, ôm cô trồi lên mặt nước, rất lạnh tươi đẹp nói một câu ——
/3410
|